Chương 316 - Bắt Gặp Những Giây Phút Xấu Hổ
Chương 316 - Bắt Gặp Những Giây Phút Xấu HổChương 316 - Bắt Gặp Những Giây Phút Xấu Hổ
Tô Vi Vi vô cùng xấu hổ.
Vì cái gì mỗi lần cô có hành động ngốc nghếch một chút đều bị Cố Dung Thời bắt gặp vậy chứ?
Cố Dung Thời, anh là cỗ máy chế tạo sự xấu hổ cho người khác à?
"Khu..."
Có lẽ là Cố Dung Thời đã từ khuôn mặt của Tô Vi Vi đọc ra được một tí xíu xấu hổ, nên nhanh chóng nói:
"Là Chu Hướng Bắc lôi kéo tôi muốn học tập cách lên mạng, nên tôi mới ở trong phòng nghiên cứu máy tính với anh ta một lát. Bây giờ đang chuẩn bị ra vê nhưng bỗng nhiên nghe thấy phòng bếp truyền ra động tĩnh, nên mới vô đây nhìn thử, không nghĩ tới..."
Không nghĩ tới lại đụng phải một tiểu tiên nữ đang ăn vụng.
Càng không nghĩ tới lại nghe được tuyên ngôn của vị tiểu tiên nữ này.
Tô Vi Vi:...Được rồi.
"Ồ, vậy anh cứ về trước đi. Đi đường cẩn thận, nhanh chóng về nhà đi nhé."
Cố Dung Thời:...Sao lời này nghe cứ hơi quái quái thế nào í nhỉ...
Sau khi tiên Cố Dung Thời rời đi, Tô Vi Vi lập tức ném chính mình nên giường.
Cố không muốn sống nữal
Mất mặt quái
Thôi, đi ngủ một giấc vậy. Ngày mai thức giấc cô sẽ không còn nhớ chuyện mất mặt hôm nay nữa.
Khò -
Nhưng mà vào ngày hôm sau...
Thời điểm ăn cơm sáng nhìn thấy Cố Dung Thời cũng ngồi trên bàn ăn đang lộ ra nụ cười tươi với cô...
Tô Vi Vi:...Được rồi, hiện tại cô không muốn ngồi ăn sáng cái gì với Cố Dung Thời cả.
Vẫn nên rời khỏi nhà thôi.
Vừa lúc ông ngoại Chu và Tiểu Huyên Huyên đã ăn sáng xong đang muốn ra ngoài đi dạo, Tô Vi Vi lập tức nhận lấy trọng trách trông trẻ.
Sau sự kiện mua váy lần trước, Tô Vị Vi đột nhiên phát hiện hình tượng của cô ở trong lòng Tiểu Huyên Huyên hình như không được đúng cho lắm, cần thiết phải cải thiện một chút.
Bây giờ đúng là một thời điểm rất tốt để bồi dưỡng tình cảm chị em của các cô.
Tiểu Huyên Huyên:...Không, cô bé không muốn!
Nhưng mà, Tiểu Huyên Huyên người nhỏ sức yếu nên căn bản là không thể chống lại đại ma vương Tô Vi Vị được.
Sau đó cô bé đã bị Tô Vi Vi nắm tay xuống tiểu khu đi dạo, trơ mắt nhìn Tô Vi Vi tìm được một cửa hàng bán đồ ăn sáng rồi lại nhìn chị cô bé đang ngồi ăn một mình.
Tô Vi Vi đang ăn tào phớ cùng bánh bao nhân thịt bò mới ra lò cũng không cần nói, quả thật là quá sung sướng.
Tuy rằng tay nghề của bà ngoại Chu cũng rất tốt, nhưng mà...ngẫu nhiên ăn một chút đồ ăn ngon bên bên cũng không tồi nha.
Dù sao Tô Vi Vi cũng rất thích cái loại đồ ăn vặt ngoài đường như này, cảm giác các món ngon cũng càng trở nên có hương vị hơn. Tuy chúng không tinh xảo như đồ ăn giá mấy trăm đồng trong nhà hàng cao cấp nhưng khi ăn càng thư thái hơn rất nhiều.
Tô Vi Vi lại uống thêm một ngụm tào phớ, như có cảm giác mà ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Huyên Huyên đang không ngừng nuốt nước miếng, mở to hai mắt manh manh đát mà nhìn chằm chằm vào tô tào phớ trứơc mặt cô.
Rất muốn ăn -
Rất muốn ăn -
Rất muốn ăn -
Tuy rằng Tiểu Huyên Huyên không có mở miệng nói ra nhưng Tô Vi Vi cũng đã đọc được khát vọng mãnh liệt đang phát ra từ người cô bé.
Nhưng mà...
Sao Tô Vi Vi có thể đồng ý với cô bé được chứ.
"Em đã ăn sáng rồi nên chị hai sẽ không mời em ăn nữa."
Tiểu Huyên Huyên:...Cô bé đã chịu bạo kích ((VS|II))
"Chị hai, một miếng, một miếng thôi mà. Huyên Huyên muốn ăn thử, Huyên Huyên còn chưa từng được ăn qua món này.' Loại đồ ăn như tào phớ này cô bé đã được ăn rồi sao?
Huyên Huyên không nhớ, vậy chính là chưa từng được ăn qua.
Tô Vĩ Vi:...
Đừng cho là cô không biết, ba ngày trước nhóc con này đã xin ông ngoại Chu mua cho cô bé một chén rồi nhé.
Nhưng mà, nghĩ đến mục đích của mình hôm nay Tô Vi Vị lại có hơi dao động.
Dù sao hôm nay cô cũng muốn bồi dưỡng tình cảm chị em của hai người.
"Bà chủ, cho cháu thêm một chén nữa nhé, nhưng chỉ cân một chén nhỏ thôi là được.'
Trên mặt bà chủ mập mạp mang theo ý cười.
"Cô gái nhỏ, tào phớ nhà bác phân lượng mười phần. Nhưng bác không bán chén nhỏ, người nào từng ăn qua tào phớ nhà bác cũng đều khen ngon cả. Một cô gái nhỏ cũng có thể ăn hết một chén lớn nên bác vẫn làm một bát lớn như bình thường cho cháu nhé."
Tô Vi Vi cười cảm ơn bà ấy.