Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320 - Không Cố Ý Nghe Trộm

Chương 320 - Không Cố Ý Nghe Trộm Chương 320 - Không Cố Ý Nghe TrộmChương 320 - Không Cố Ý Nghe Trộm

Tô Vi Vi trợn tròn mắt.

Vương Khải Quang hóa ra là cha của Bùi Cẩn?

Cô vốn dĩ chỉ là lo lắng liệu Bùi Cẩn có bị người ta bắt nạt hay không, không nghĩ đến lại nghe được một tin tức chấn động như vậy.

Đây...

Tò mò về đời tư của người khác hình như không được tốt cho lắm.

Tô Vi Vi lắc đầu, cảm thấy vẫn nên tôn trọng Bùi Cẩn một chút.

"Tiểu Huyên Huyên, chúng ta quay về thôi”

"Cái gì?"

Tiểu Huyên Huyên ngóc đầu từ khay điểm tâm lên, nghi hoặc nhìn chị hai nhà mình.

“Chị hai, em còn chưa ăn xongl

Ba món điểm tâm, cô bé còn chưa ăn hết một món mà.

Vì có thể cảm nhận được hương vị của nó, cô bé đã ăn chậm vô cùng.

Giờ phút này nghe Tô Vi Vi nói phải quay về, nhất thời sốt ruột vô cùng.

Chị, chị không thể nói mà không tính toán gì trước đâu!

Tô Vi Vi:...đồ nhóc con tham ăn.

"Yên tâm, điểm tâm của em vẫn là của em, chị đây giúp cưng gói hết lại mang về, cưng tự xách lấy, về đến nhà lại ăn."

Tô Vi Vi không muốn tiếp tục ở chỗ này nghe chuyện riêng tư của Bùi Cẩn, nhưng thính lực của cô thật sự quá tốt.

Đặc biệt là khi đã nghe được mở đầu, càng dễ tò mò diễn biến sau đó.

Tô Vi Vi không muốn nghe, nhưng từng câu từng chữ liên tục rót vào tai cô.

Một khi đã như vậy, chi bằng rời đi, muốn nghe cũng không nghe thấy nữa.

Cô thật đúng là đứa bé lanh lợi mà.

Tô Vi Vi gói lại đống điểm tâm trong ánh mắt mong chờ của nhóc con đứng bên cạnh, sau đó giả giọng nhân viên phục vụ đưa cho cô bé cầm.

Nghe thấy chị hai giả giọng nhân viên nói với mình, tiểu Huyên Huyên lập tức thấy thỏa mãn. Ừm, tuy rằng chị Vị Vi là đại ma vương, nhưng chị ấy rất nói lời giữ lời, chưa từng lừa gạt trẻ con.

Huyên Huyên thích chị Vi Vi nhất.

Tô Vi Vi có cùng em gái nhà mình bồi đắp ra tình chị em thắm thiết hay không thì chưa biết, nhưng hình tượng tiểu lang quân thành thật của cô trong lòng em gái đã vững chắc vô cùng.

Chẳng qua.

Tô Vi Vi tuy rằng quyết định nhanh chóng rời đi, không nghe chuyện đời tư của Bùi Cẩn nữa.

Nhưng mà...

Đối thoại bên kia vẫn thập phần rõ ràng truyền vào tai cô.

"Mày, mày là cái đồ bất hiếu, lại dám nói với cha mày bằng cái giọng điệu này!"

Thanh âm Vương Khải Quang đều tăng lên một lượng.

Nhìn thanh niên ưu tú trước mắt này, ông ta thực sự vừa hận vừa yêu.

Đứa con xuất sắc này, chính là con của ông ta.

Nhưng, vẫn là đứa con xuất sắc đó, lại không thân cận ông ta chút nào, thậm chí còn xa cách hơn cả kẻ thù.

"Tôi vẫn luôn nói chuyện như vậy, thật xin lỗi, từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi ăn ngay nói thật, không học được chút bản lĩnh ngọt miệng của người đời, nếu cha nghe không quen, vậy quay trở về đi, đi tìm người nói ngọt với cha ấy."

Bùi Cẩn của ngày hôm nay thật khiến Tô Vi Vi lau mắt mà nhìn.

Người này ngày thường ôn ôn nhuận nhuận, nhìn qua nhu hòa có lễ, sẽ không biết nặng lời là gì.

Nhưng hôm nay cuối cùng Tô Vi Vi cũng biết được, người như Bùi Cẩn, cũng biết âm dương quái khí cơ đấy.

Thật là một kiến thức mới.

Tô Vi Vi tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng đoán được tình hình đại khái.

Vương Khải Quang là cha Bùi Cẩn, nhưng sau khi mẹ Bùi Cẩn qua đời ông ta lập tức cưới người khác, ở giữa còn có vài uẩn khúc gì đó, dù sao thì mối quan hệ bây giờ của Bùi Cẩn với ông ta không tốt một chút nào.

Cũng đúng, đến họ cũng cũng đổi thành họ Bùi của mẹ, hắn đã sớm rơi vào bế tắc. "Tiểu Cẩm” Vương Khải Quang đột nhiên thở dài một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment