Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321 - Không Muốn Liên Quan Tới Nhau

Chương 321 - Không Muốn Liên Quan Tới Nhau Chương 321 - Không Muốn Liên Quan Tới NhauChương 321 - Không Muốn Liên Quan Tới Nhau

"Cha biết con không thích dì Bạch, nhưng...cha và bà ấy là sau khi mẹ con qua đời mới ở bên nhau, cha cũng không phải thật sự có lỗi với mẹ con, con việc gì cố chấp cùng cha trở mặt thành thù? Cha vốn tưởng rằng năm đó con chỉ là nhất thời tức giận, qua đoạn thời gian này sẽ hiểu ra, nhưng...Nhiêu năm trôi qua như vậy rồi, sao con vẫn chưa hiểu cho cha chứ?"

"Hiểu cho?"

Bùi Cẩn không khống chế được khẽ cười lạnh một tiếng.

"Tại sao tôi phải hiểu cho ông? Hơn nữa, ông có lỗi với mẹ tôi hay không, trong lòng ông tự biết. Ông muốn tôi hiểu rõ ông cái gì, chuyện tất cả đàn ông đều sẽ mắc phải sao? Xin lỗi, tôi tuyệt đối sẽ không. Tôi không muốn hiểu ông, cũng không muốn xem giá trị quan gì cả, cho nên...Vương tiên sinh, chúng ta vốn không phải người cùng đường, ông việc gì phải cùng tôi kéo quan hệ? Làm người xa lạ không phải tốt hơn sao?”

Vương Khải Quang khiếp sợ nhìn Bùi Cẩn.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày con trai ruột nói với ông ta, muốn cùng ông ta trở thành người xa lạ.

"Con... Tiểu Cẩm, sao con lại có suy nghĩ như vậy? Có phải Bùi gia nói gì đó với con phải không?”

Bùi Cẩn thất vọng lắc đầu.

"Vương Khải Quang, ông vẫn luôn như vậy, cho dù ông làm sai chuyện gì, ông đều đổ lỗi cho người khác, kẻ sai vĩnh viễn là người khác chứ không phải ông, tôi và ông đã không còn gì để nói, sở dĩ hôm nay qua bởi vì ông nói có di vật của mẹ tôi thôi, nhưng xem ra....

Bùi Cẩn nhìn chén trà trống rỗng ở trước mặt.

"Hiện giờ xem ra, chuyện này chắc cũng là ông kiếm cớ, vậy chúng ta không còn lời nào để nói."

Nói xong, Bùi Cẩn đứng dậy.

"Không phải!"

Vương Khải Quang vội vàng đứng lên ngăn lại Bùi Cẩn.

"Cha thật sự tìm được cái vòng tay mẹ con thích nhất lúc sinh thời, cũng thật sự muốn đưa cho con, chỉ là...Chỉ là đột nhiên lại tìm không thấy, con đừng vội, cha nhất định sẽ đưa nó tận tay con.

Bùi Cẩn quay đầu, ánh mắt thất vọng nhìn Vương Khải Quang.

Người đàn ông này, thế mà lại là cha anh ta, nếu có thể, anh rất hy vọng mình và ông ta không có bất cứ quan hệ gì.

Nhưng cho dù cố gắng phủ nhận đến đâu, cũng không thay đổi được huyết mạch chạy trong người.

Lắc đầu.

"Vương tiên sinh, chúng ta tốt nhất mạnh ai nấy sống, đừng làm phiền nhau nữa."

Bùi Cẩn không có tâm sức lại cùng một người xa lạ tranh cãi làm gì.

Chuyện lãng phí nhất trên đời này chính là đi hận một ai đó.

Anh lại không muốn lãng phí thời gian quý giá của mình trên người Vương Khải Quang.

Đẩy bàn tay nắm lấy cổ tay áo ra, Bùi Cẩn rời đi không chút lưu luyến gì.

"Phanhl"

Anh còn chưa đi được hai bước, phía sau liền vang lên động tĩnh.

Là thanh âm chén trà đổ xuống, còn có tiếng người bị ngã.

Người trong trà lâu đều quay lại nhìn.

Có cả Tô Vi Vi.

Chỉ thấy chén trà trước mặt Vương Khải Quang vỡ nát, còn ông ta thì ngồi trên mặt đất.

Bùi Cẩn quay đầu lại, cũng thấy được một màn này.

Nhíu mày.

Vừa rồi anh không có dùng sức, Vương Khải Quang đây muốn ăn vạ sao.

Nhưng mặc kệ thế nào, nhìn thấy ông ta chật vật như vậy, Bùi Cẩn vẫn xoay người, tính nâng ông ta dậy.

Nhưng mà...

Có một người so với anh còn nhanh hơn.

'A aa, lão Vương, ông không sao chứ?"

Cùng với giọng nữ sắc nhọn, là thân ảnh nhanh chóng lao lại, bổ nhào lên người Vương Khải Quang đang ngồi trên mặt đất. "Phanhl"

Vương Khải Quang vốn dĩ muốn tự mình đứng lên bị một màn này đập lại, cái gáy trực tiếp cụng vào góc bàn.

Có chút choáng váng.
Bình Luận (0)
Comment