Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324 - Di Vật Của Mẹ

Chương 324 - Di Vật Của Mẹ Chương 324 - Di Vật Của MẹChương 324 - Di Vật Của Mẹ

"Lão Vương, ông xem Tiểu Cẩm đang nói gì vậy."

Bạch Tố Mai ưm ư, bổ nhào vào lòng ngực Vương Khải Quang.

Thể hiện bằng động tác của cả cơ thể...

Tôi tủi thân, tôi rất tủi thân.

Nhưng mà...

Vương Khải Quang vừa định ngồi dậy thì bị một đòn như vậy, lập tức ngã ngửa ra sau lần nữa.

"BịchI"

Tiếng này, rất giòn.

Tô Vi Vi nhịn không được xoa gáy của mình.

Cách xa như vậy mà cô còn cảm thấy hơi đau.

Tô Vi Vi còn như thế, Vương Khải Quang, đương sự này, xém chút nữa là bất tỉnh.

Cái gáy của tôi, phải chịu đựng quá nhiều.

"Cút điU"

Trong mắt Bạch Tố Mai hiện lên ý cười, trên mặt lại là dáng vẻ mẹ hiền.

"Lão Vương, con trai còn nhỏ, ông kêu con cút đi đâu? Mắc sai lâm ông dạy dỗ con thật tốt là được."

Đứa con riêng này, luôn có thái độ không tốt đối với bà ấy, Bạch Tố Mai sớm đã nhìn anh ấy không vừa mắt.

Nhưng mà...

“Tôi đang nói bà.'

Vương Khải Quang nói gắn từng chữ một.

Tưởng chừng như nghiến gãy hàm răng.

Người phụ nữ này, bình thường thoạt nhìn dịu dàng vô tư, nhưng hôm nay... Đây là muốn giết ông!

Hai lần khiến ông đập vào gáy không nói, còn suýt chút nữa lắc chết ông ồn ào chết ông.

'Lão Vương, ông nói cái gì?” Bạch Tố Mai thật sự không thể tin vào tai của mình.

Đây... Đây vẫn là lão Vương trong trí nhớ của bà ấy sao?

Là lão Vương thương bà cưng chiều bà, yêu bà kính trọng bà đây sao?

Không, đây không phải tình yêu mà bà ấy muốn!

Có lẽ Bạch Tố Mai bị tiểu thuyết ngôn tình ảnh hưởng quá nhiều, thật sự nghĩ bản thân là nữ chính, mắt chan chứa dòng lệ nóng, tựa như nữ chính bị nam chính làm tổn thương sâu sắc.

Lỳ lợm không thể tin được.

“Tôi nói, bà cút đi cho tôi

Để người phụ nữ này tiếp tục ở lại, hôm nay ông ấy phải trăn trối ở đây!

Vương Khải Quang thoát được Bạch Tố Mai, đỡ ghế phía sau, cuối cùng cũng ngồi dậy, thở dốc hai tiếng.

"Tiểu Cẩm, lúc nãy là ba không cẩn thận té ngã, không có liên quan tới con, ba càng... Càng không đổ oan cho con."

Vương Khải Quang xem như có chút lương tâm, quay đầu nhìn Bùi Cẩn trước.

Vừa nãy, ông ấy bị con trai ruột đối xử như người xa lạ, trong lòng vừa buồn vừa giận, lúc đứng lên thất thân, nên ngã xuống.

Chuyện này đương nhiên không liên quan đến Bùi Cẩn.

Đối với chuyện Vương Khải Quang nói dùm anh ấy, Bùi Cẩn cũng không quan tâm, người đàn ông này, đã sớm không còn quan hệ gì với anh ấy.

Điều anh ấy quan tâm là...

"Vòng tay này sao lại ở trên tay bà?"

Bùi Cẩn nắm lấy cổ tay Bạch Tố Mai.

Trên cổ tay, một chiếc vòng tay xanh biếc lộ ra.

Nhìn thấy chiếc vòng tay đó, Bùi Cẩn không thể duy trì được khí chất dịu dàng như ngọc, càng không có phong thái của bậc thây trà nghệ, trong mắt dường như đang bị lửa giận thiêu đốt.

Trong lúc Bùi Cẩn đang vô cùng tức giận, thấy chiếc vòng tay kia, sắc mặt của Bạch Tố Mai cũng đột nhiên thay đổi, bà ấy vội vàng nhìn về phía Vương Khải Quang, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và thất vọng của Vương Khải Quang.

"Tố Mai, bà..." Vương Khải Quang hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ phát triển như vậy.

"Lão Vương, ông nghe tôi nói, do tôi thấy chiếc vòng tay này đẹp nên thử xem, ai biết sao đeo vào lại không mở ra được, tôi, tôi thật sự không có cố ý."

Bạch Tố Mai đáng thương nhìn Vương Khải Quang.

Trước đây, nhìn thấy dáng vẻ bà ấy như vậy, Vương Khải Quang đêu mềm lòng, lần này, chắc chắn cũng như vậy.

Quả nhiên, tuy là trong mắt Vương Khải Quang hiện lên vẻ thất vọng, nhưng ông ấy vấn nhìn Bùi Cẩn.

"Tiểu Cẩm, chuyện này là dì Bạch con sai, để ba kêu bà ấy tháo chiếc vòng tay xuống."

"Tháo xuống?"

Bùi Cẩn lạnh lùng cười.

"Đây là di vật của mẹ tôi, ông lại có thể tặng cho người phụ nữ này? Bà ấy xứng sao?”
Bình Luận (0)
Comment