Chương 327 - Kích Động Cảm Xúc
Chương 327 - Kích Động Cảm XúcChương 327 - Kích Động Cảm Xúc
Anh năm đó không phải bởi vì nữ nhân này giả bộ nhu nhược mà bị oan uổng, sau đó mới càng thêm mâu thuẫn với người cha xấu xa kia của anh sao?
Cho là anh đều đã chủ động rời khỏi căn nhà kia, người phụ nữ này sao lại vẫn không chịu buông tha cho anh?!
Bạch Tố Mai, bà đã độc chiếm cái nhà kia còn chưa đủ hay sao?
Một hai phải khiến cho anh tôi không còn chỗ đứng nào trong căn nhà đó nữa bà mới hài lòng hay sao?
Không, bà hẳn là chỉ hận không thể để cho anh tôi dứt khoát chết ở bên ngoài, không tranh hoàng vị trong gia đình với bà và con trai bà mới yên tâm chứ gì.
Tôi nói cho bà biết, anh tôi mới không thèm đâu, chỉ cần các người đừng xuất hiện ở trước mặt anh ấy, anh ấy còn câu mà không được.
Thứ đồ mà bà coi như là bảo bối, anh tôi lại chê bai như đôi giày rách.
Bà cút đi cho tôi!"
Tô Vi Vi cơ hồ không cần lấy hơi một đống lớn lời nói lưu loát mà nói ra.
Lập tức khiến một vòng người xung quanh đều ngây người.
Cô bé này... Giỏi ăn nói.
Thế này cũng có thể đưa đi học tướng thanh rồi nhỉ?
Nói...
Cô bé này nói rất nhiều, lượng tin tức cũng rất lớn.
Này này này...
Người cha xấu xa phụ lòng, chuyên sủng tiểu tam.
Tức chết chính thất, tu hú chiếm tổ.
Giả vờ nhu nhược, đuổi con trai cả đi.
Đuổi cùng giết tận, độc chiếm gia sản.
Tổng kết lại khiến người khác đều sững người rồi.
Tôi thật là tài giỏi mà.
“Cháu, cháu nói bậy!"
Bạch Tố Mai cũng sững người rồi. Chuyện này... Cô bé này từ đâu ra, nói đúng mà còn... Khụ, nói bậy cái gì vậy chứt!
"Tôi nói bậy? Tôi thấy là tôi đã nói ra sự thật khiến bà luống cuống chứ gì."
Những lời Tô Vi Vi vừa mới nói đương nhiên là nói bậy.
Chẳng qua...
Xem dáng vẻ kinh hoảng luống cuống này của Bạch Tố Mai, chẳng lẽ... Chính mình tưởng tượng ra nguyên tác?
Vậy thì chuyện này, thú vị rồi đây.
Nhưng mà, bây giờ chính là đang bận cãi nhau đó, những chuyện khác từ từ nói sau.
Tô Vi Vị tiếp tục xuất đao.
Chiêu thứ hai ngược em trai xấu xa, trả đũa, điên cuồng phun nước đắng.
"Anh tôi cũng quá đáng thương rồi, tuổi còn nhỏ có cha mà còn đáng thương hơn không có cha, mẹ ruột đã hết còn có tiểu tam lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, còn luôn oan uổng anh ấy.
Tết năm nay, người khác đều cả nhà đoàn tụ, còn anh ấy thì sao? Có nhà lại cũng như không có nhài
Tết nhất anh ấy một người phảng phất giống như cô hồn dã quỷ vậy, nếu không phải nhận bà ngoại tôi làm người thân, anh, anh ấy cũng..."
Tô Vi Vi một trận nức nở.
Người chung quanh đều đồng tình nhìn về phía Bùi Cẩn.
Chàng trai này, quá đáng thương.
Tết nhất, người khác đều vui vui vẻ vẻ, lại là lúc anh ta cảm thấy đau lòng nhất.
Nhìn chàng trai này gây gò, nhất định là do đau lòng mà ra.
Ai, cũng may mắn còn có người hảo tâm.
Nhìn xem, người xa lạ còn đáng tin cậy hơn cả người thân.
Tô Vi Vi hít hít cái mũi, dùng khăn giấy lau đi nước mắt vốn không tôn tại, tiếp tục xuất đao.
"Anh tôi lúc nghe được người cha xấu xa kia muốn gặp anh ấy, vốn dĩ trong lòng cũng rất chờ mong.
Nhưng ai có thể nghĩ đến... Người cha xấu xa kia lại còn dẫn theo tiểu tam cùng đến đây! Còn trơ mắt nhìn tiểu tam hãm hại anh ấy! Bôi nhọ anh ấy!
Di vật của mẹ anh tôi, cái vòng tay quan trọng nhất đó, đối với anh tôi mà nói thì chính là món đồ vật quan trọng nhất trân quý nhất, vậy mà lại bị người cha xấu xa tặng cho tiểu tam! Còn bảo tiểu tam đeo nó đến đây để cho anh tôi xem, chuyện này còn không phải là ức hiếp người khác hay sao?!
Ông nếu như muốn tham lam cái vòng tay này cứ việc nói thẳng, một hai cứ nói với anh tôi là không tìm thấy vòng tay.
Kết quả chính là ở trên cổ tay của tiểu taml"
Tô Vi Vi vươn cánh tay run rẩy ra.
"Các vị cô dì chú bác, anh chị em xung quanh, mọi người nói xem, đây có phải là đang ức hiếp người ta hay không?"
"Đúng vậy, quá ức hiếp người khác rồi!"
Tô Vi Vi tiếp tục điều động cảm xúc.
"Mọi người nói xem, chuyện này có ghê tởm hay không, có ghê tởm hay không?”
"Quá ghê tởm!"
“Mọi người nói xem, chuyện này có đáng giận hay không, có đáng giận hay không?”
“Quá đáng giận!"