Chương 330 - Nghi Ngờ
Chương 330 - Nghi NgờChương 330 - Nghi Ngờ
Tô Vi Vi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Bùi Cẩn đâu.
Tốt nhất chúng ta ai cũng không nợ ai, anh sau này ít đến nhà cô ăn ké là được rồi.
Cũng không biết là chuyện gì, lúc trước cả một khoảng thời gian dài cũng không nhìn thấy Bùi Cẩn một lần, nhưng bây giờ...
Lại dường như thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh chàng này trên bàn ăn bữa tối.
Tô Vi Vi sắp không vui vẻ rồi r( ^ Đ)¬
Bùi Cẩn buồn cười nhìn dáng vẻ muốn kéo dài khoảng cách với anh ta của Tô Vị Vi.
Cô bé nhỏ tuổi không kể công, anh ta lại không thể cứ như vậy mà cho qua.
Vẫn là phải cảm ơn đàng hoàng một phen đi.
Hình như dạo gân đây Tô Vi Vi rất quan tâm đến chuyện thi đại học của chị gái, không bằng ... Giúp em ấy một phen?
Sau khi đi lưu lạc về.
Tô Vi Vi chuẩn bị đi tìm phim phóng sự cho tiểu Huyên Huyên xem, để cô nhóc mập này biết được trên hai tay béo kia của cô bé đến cùng là có bao nhiêu vi khuẩn. Cô muốn xem thử lần sau cô nhóc này còn dám tiếp tục mút ngón tay nữa hay không.
Mà lúc này ở nơi mà Tô Vị Vi không thấy được.
Bùi Cẩn lại đi tìm Tô Mạn Mạn.
"Mạn Mạn, em chuẩn bị cho kì thi tuyển của trường nghệ thuật thế nào rồi? Có muốn anh đưa em đi sưu tâm phong tục không?"
"Không muốn đi sưu tâm phong tục? Muốn rèn luyện kỹ năng cơ bản trước?"
"Vậy anh cũng có thể giúp em rèn luyện, tác phẩm của em có thể cho anh xem thử không?”
"Mặt khác, về kiến thức thi văn hóa anh cũng có thể phụ đạo cho em. Lúc trước anh tốt nghiệp đại học Thượng Hải, bốn năm đại học anh đều giành được hạng nhất đó."
Vậy nên hiện tại Tô Vi Vi còn không biết, ở nơi cô không nhìn thấy có người đang 'lấy oán trả ơn.
Giờ phút này Tô Vi vi còn đang bồi dưỡng tình chị em với Tiểu Huyên Huyên.
Cô thật xứng đáng là một người chị gái tốt. Nhìn xem...
Chẳng phải lúc này Tiểu Huyên Huyên không còn dám mút ngón tay nữa hay sao?
Vẫn là cô có biện pháp đối phó với cô bé này.
Tiểu Huyên Huyên đang ngồi một bên nhìn đám vi khuẩn nhích tới nhích lui trên mấy ngón tay và nghe được những di chứng sau khi mút ngón tay trên tivi.
Tiểu Huyên Huyên:...Cô bé cực kỳ sợ nhưng cô bé không dám khóc...
Bên kia.
Sau khi Bạch Tố Mai và Vương Khải Quang thoát ra khỏi cửa tiệm trà lâu.
Không sai, chính là thoát ra.
Hai người thật sự là đã phải bỏ chạy ra khỏi chỗ đó.
Còn không trốn nhanh có khi hai người bọn họ sẽ phải vĩnh viễn lưu lại chỗ đó.
Những người kia thật là đáng sợ.
"Hu hu hu. Lão Vương à, anh cứ đứng nhìn em bị bắt nạt như vậy sao?"
Bạch Tố Mai khóc lóc đến không ngừng được.
Đây là lần đầu tiên trong đời bà ta bị nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy.
Bà ta nhất định sẽ khiến lão Vương dạy cho những người kia một bài học.
Nhưng mà...
Trước kia Vương Khải Quang luôn không có cách nào với nước mắt của bà ta nhưng lúc này lại không hề giống với trước kia mà đối với bà ta nói sao nghe vậy.
Ngược lại lúc này ông ta lại đang nhìn thẳng vào mắt của Bạch Tố Mai, hỏi:
"Tại sao chiếc vòng tay kia lại xuất hiện trên cổ tay của em?"
Tiếng khóc anh anh anh của Bạch Tố Mai đột nhiên dừng lại một chút.
Nhưng rất nhanh sau đó bà ta đã ngẩng đầu lên nước mắt rơi liên tiếp, đôi mắt kia trông như đang khóc lại như đang lên án.
"Lão Vương, thật sự là do nhìn thấy chiếc vòng này rất đẹp nên em mới đeo thử. Em cứ tưởng là do anh mới mua cho em chứ không hề biết đó là vòng tay của chị ấy để lại. Nếu em biết thì có cho một ngàn lá gan em cũng không dám chạm vào."
Nghe bà ta nói vậy nhưng biểu cảm trên mặt Vương Khải Quang vẫn không hề thả lỏng.
"Tôi tạm thời tin tưởng là em đang nói thật, nhưng...vê sau đồ vật của tôi em không được phép tùy tiện chạm vào. Đồ tôi cho em mới là của em, không cho em thì dù là chạm vào cũng không được phép chạm."
"Được, lão Vương, em đều nghe anh."
Bạch Tố Mai nhu nhược đồng ý nhưng thực tế lại suýt chút nữa đã cắn nát một cái răng.
Đáng chất.