Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331 - Tỏ Ra Đáng Thương

Chương 331 - Tỏ Ra Đáng Thương Chương 331 - Tỏ Ra Đáng ThươngChương 331 - Tỏ Ra Đáng Thương

Đều do thằng nhãi Bùi Cẩn kia.

Còn cả mụ già đoản mệnh kia nữa.

Người đều đã chết còn lưu lại một cái vòng tay gây phiền toái cho bà ta.

"Chuyện vòng tay này tạm thời bỏ qua, em...trước kia đã từng vu oan cho tiểu Cẩm?”

Vưởng Khải Quang nghĩ đến những lời cô bé kia nói trong trà lâu, lại nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc trước.

Năm đó...

Tuy rằng bởi vì mẹ mất, ông ta lại cưới vợ mới nên xác thật tiểu Cẩm từng có mâu thuẫn với ông ta. Nhưng với tính cách của tiểu Cẩm, anh cũng chỉ càng trở nên trâm mặc không nói lời nào với ông ta mà thôi.

Mà mâu thuẫn giữa hai cha con ông ta là từ khi nào lại bắt đầu trở nên càng ngày càng sâu sắc hơn?

Là từ khi nào mà tiểu Cẩm, đứa con trai luôn hoàn mỹ trong cảm nhận của ông ta lại bắt đầu biến thành đứa con trai luôn khiến ông ta đau đầu?

Nghĩ lại đủ loại chuyện đã xảy ra năm ấy...

Hình như những chuyện kia, đều là từ sau khi ông ta cưới Bạch Tố Mai mới bắt đầu liên tục phát sinh.

Chẳng lẽ...

Đúng như những lời cô bé kia nói, là do Bạch Tố Mai ở giữa châm ngòi?

Thậm chí...

Giống như cô bé kia nói, chẳng lẽ việc mẹ của tiểu Cẩm mất cũng có liên quan đến Bạch Tố Mai?

Vương Khải Quang càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy...

Người phụ nữ trước mắt này ông ta tựa hồ như chưa từng quen biết.

'Lão Vương...

Bạch Tố Mai bị ánh mắt lạnh lùng của Vương Khải Quang nhìn chằm chằm, trong lòng bà ta vô cùng hoảng sợ. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, những chuyện năm đó Vương Khải Quang rõ ràng chưa phát hiện ra cái gì nhưng vì cái gì hôm nay ông ta lại đột nhiên hỏi vậy?

Tất cả đều do con nhóc không biết nhảy ra từ đâu kia.

"Lão Vương, sao anh có thể nghi ngờ em chứ?

Sao em có thể làm loại chuyện như vậy?

Anh biết mà, trước nay em vẫn luôn yêu anh như vậy, em coi con trai của anh cũng như con của mình mà thương yêu.

Năm đó lúc em mới gả vào cái nhà này, em đối xử với Tiểu Cẩm thế nào anh đều nhìn thấy cả mà.

Em cũng đã khom lưng cúi đầu đến trình độ kia chỉ sợ tiểu Cẩm không tiếp nhận em, vậy thì sao em có thể hãm hại cậu ấy chứ?

Lão Vương, anh bị ảnh hưởng bởi những lời con nhóc trong trà lâu kia nói phải không? Con nhóc kia trước kia em đã từng gặp qua ở trung tâm thương mại, chẳng những đã đụng phải tiểu Bảo của nhà chúng ta còn móc dao ra cắt lên quần áo của tiểu Bảo nữa.

Ô ô ô...lúc ấy em và tiểu Bảo đều đã rất sợ hãi.

Em nói mà, tại sao con nhóc kia lại có thể ra tay với một đứa nhỏ như vậy chứ. Con nhóc kia chắc hẳn đã nghe về chuyện nhà ta ở chỗ tiểu Cẩm nên mới cố ý bắt nạt tiểu Bảo để trút giận cho tiểu Cẩm.

Tiểu Cẩm đây là có oán hận với em, nhưng có oán hận gì thì cứ hướng về phía em đi, tại sao lại đối xử với tiểu Bảo như vậy chứ?

Tiểu Bảo vẫn còn rất nhỏ nha, ô ô ô..."

Bạch Tố Mai khóc lóc vô cùng thương tâm.

Vẻ lạnh nhạt trên mặt Vương Khải Quang tan đi không ít.

Hôm nay trong trà lâu xác thật cô nhóc kia nói ra rất nhiêu chuyện của nhà bọn họ, chắc hẳn là đã nghe từ chỗ tiểu Cẩm.

Hiện tại, tiểu Cẩm đối với bọn họ...

HalzZZz...

Sắc mặt Vương Khải Quang lập tức hòa hoãn không ít.

"Cô nhóc kia còn từng cầm dao hù dọa tiểu Bảo sao? Tại sao em lại không nói cho anh biết?" "Em...em còn không phải sợ sẽ gây phiền phức cho anh sao? Trước lúc ăn tết luôn là thời điểm mà anh bận rộn nhất, em không giúp được gì nhiều cho anh nên chỉ muốn giảm thiểu tất cả các phiên phức ở các mặc khác không muốn anh phải phân tâm mà thôi.

Bạch Tố Mai bày ra biểu tình ' em rất uất ức nhưng em không nói' càng khiến cho khúc mắc trong lòng Vương Khải Quang buông lỏng không ít.

"Tuy rằng công việc của anh bận rộn nhưng mẹ con em càng quan trọng hơn. Tiểu Bảo là con trai anh, anh đương nhiên sẽ không để tiểu Bảo phải chịu bắt nạt, lần sau có chuyện gì em cũng phải lập tức nói cho anh biết."

"Vâng.

Bạch Tố Mai ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại bưng trà đưa trái cây rồi kể về con trai hoạt bát đáng yêu như thế nào cho Vương Khải Quang nghe.
Bình Luận (0)
Comment