Chương 336 - Nổi Tiếng Khắp Trường
Chương 336 - Nổi Tiếng Khắp TrườngChương 336 - Nổi Tiếng Khắp Trường
Dương Lỗi rất tức giận.
Dương Lỗi rất phẫn nộ.
Dương Lỗi... còn có chút cảm giác hổ thẹn bị người khác nói trúng tim đen.
Cái con bé này, đừng cho là tôi nghe không ra em đang trào phúng tôi.
Ông ta vốn dĩ thật sự có suy nghĩ muốn hố con bé này một phen.
Nhưng bây giờ... ông ta chỉ muốn con bé này biến khỏi lớp ông ta dạy!
Nhưng mà...
Bây giờ ông ta không tiện tiếp tục dây dưa với con bé này trong chủ đề này.
Con bé Tô Vi Vi này rõ ràng đang nói đến chuyện mình nhận quà cáp của học sinh, tuy rằng đối với Dương Lỗi mà nói loại chuyện này không tính là vấn đề gì, nhưng dù sao thì cũng không nên nói trắng ra như vậy.
Vẫn là sau này tìm cái cớ khác, giày vò hành hạ con bé này, đuổi con nhóc ấy ra khỏi trường học
Dương Lỗi hạ quyết tâm, thế mà không còn tức giận như vậy nữa.
"Rất tốt, rất tốt, em lĩnh ngộ rất đúng."
Ồ?
Tô Vi Vi chớp chớp mắt.
Không ngờ là tên Dương Lỗi này còn có chút công phu dưỡng khí.
Thế mà ngay cả chuyện này cũng không tức giận.
Cũng rất lợi hại đó.
Trong lòng âm thầm nâng cao mức độ nguy hiểm của Dương Lỗi lên một chút, Tô Vị Vi vẫn tươi cười vui vẻ như cũ, chờ đợi lời nói tiếp theo của Dương Lỗi.
Quả nhiên...
"Nhưng mà... Báo bảng chỉ có tiêu đề lớn thì không đủ đâu, còn phải có nội dung, còn phải có hình vẽ, nhưng mà hình vẽ của em đâu?”
Dương Lỗi nhìn báo bảng.
Xung quanh vẽ mấy cái ngôi sao nhỏ màu đỏ, ừm, hiểu rồi.
Vừa màu đỏ vừa đơn điệu. Tuy rằng ngôi sao nhỏ này thật sự là... Có hơi xấu, nhưng cũng coi như có thể làm người xem hiểu được.
Nhưng... Khoảng trống lớn trên bảo bảng là có ý gì?
Ngoài ba hàng chữ và mấy ngôi sao ra, thì không có cái gì khác nữa sao?
"Thầy ơi, em vẽ đó."
Tô Vi Vi chỉ vào khoảng trống lớn kia.
"Đây còn không phải là hình vẽ sao?"
Dương Lỗi:... Em cho rằng mắt của tôi bị mù hay sao?
Khoảng trống này em nói với tôi là hình vẽ?
Nhưng mà Dương Lỗi vẫn cố hết sức để nhếch khóe miệng lên
"Ồ? Vẽ cái gì vậy? Em nói cho thầy nghe một chút đi."
"Em đã vẽ bức tranh Hương Phi nhảy múa."
Dương Lỗi:...
Lần này Dương Lỗi thật sự bối rối, thậm chí còn chủ động xoa xoa đôi mắt, hoài nghỉ đôi mắt của mình có phải có vấn đề rồi hay không.
Chính là...
Xoa xoa, ông ta xác định, thật sự là một khoảng trống mà, cái gì cũng không có.
“Hương phi đâu?”
"Hương phi nương nương biến thành con bướm bay đi rồi -"
Dương Lỗi:...(@-)?
Đây đều là chuyện gì chứ?
Có thể có người nào hiểu được giúp đỡ phiên dịch một chút không?
Tô Vi Vi cũng rất buồn bực.
Đúng rồi, bây giờ mới bước vào năm 1997. bộ phim nổi tiếng Cách Cách kia còn chưa ra mắt, càng không cần phải nói đến nhân vật Hương phi ở phần hai rồi.
Ai, cái chiêu này, chơi sớm quá rồi.
Dương Lỗi ở một bên tức giận thở ra "Biến thành con bướm bay đi, biến thành con bướm bay đi...
Tôi thấy em chính là đồ ngốc nghếch! "Vậy con bướm đâu?”
"Bay đi rồi ạ."
Dương Lỗi:...
Thôi vậy, tôi không nhiều lời với đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.
"Tô Vi Vi, em... Em đặc biệt giỏi."
"Cảm ơn thầy đã khen ngợi, bây giờ em càng thêm tin tưởng với tác phẩm của mình, đương nhiên, sự ưu tú của bản thân em cũng là không thể che đậy được."
"Em..."
Dương Lỗi phun ra một chữ, rốt cuộc không thể nói gì được nữa, hung hăng liếc Tô Vi Vi một cái, nhanh chóng rời đi.
Không thể ở lại chỗ này được nữa.
Ông ta muốn được yên tĩnh...
Dương Lỗi cư nhiên cứ như vậy rời đi rồi?
Người ở trong lớp ba Sơ Tam rõ ràng đều đã xem đến choáng váng rồi.
Đây vẫn là giáo viên chủ nhiệm âm hiểm xảo trá, vô cùng tham lam của lớp bọn họ sao?
"Tô Vi Vi, cậu cái này b( v")d"
Bạn học nam ở bàn trên quay đầu lại, giơ hai ngón tay cái lên với Tô Vi Vi.
Cậu ta thật sự rất bái phục Tô Vĩ Vi.
Người có thể khiến giáo viên chủ nhiệm bị nói đến nỗi hết cách, không thể phản bác lại.
Người có thể khiến giáo viên chủ nhiệm nhận thua mà không thể nào tức giận được.
Tô Vi Vi chính là người đầu tiên.
"Thường thôi thường thôi, còn có thể nâng cao."
Tô Vi Vi cười tửm tỉm nhận lấy lời khen.
Quay đầu nhìn lại báo bảng mà mình làm ra một cái.
Tác phẩm của bản thân, quả nhiên xuất sắc.