Chương 345 - Ý Tưởng Bị Phá Sản
Chương 345 - Ý Tưởng Bị Phá SảnChương 345 - Ý Tưởng Bị Phá Sản
"Tiểu Vi ViI'
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Tô Vi Vi đang nghĩ đến chuyện phố đi bộ này, Thịnh Tâm Cảnh đã tìm tới.
"Tiểu Vi Vi, phố đi bộ bên kia bắt đầu dỡ bỏ di dời rồi, em thấy phấn khích không?"
Tô Vi Vi có phấn khích hay không thì không biết, nhưng Thịnh Tâm Cảnh thì rất phấn khích.
Anh ta nỗ lực một thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có kết quả.
"Phải rồi, đa phần nhà ở bên kia đều bị chúng ta mua lại, phá bỏ di dời không có vấn đề gì, ngược lại nhà bà ngoại em..."
Theo những gì Thịnh Tâm Cảnh biết, nhà bà ngoại Tô Vi Vi đã không còn ở đó nữa mà đều chuyển hết sang bên này.
Ngược lại là bốn nhà cậu của cô đều ở bên kia.
Nếu nơi này phá bỏ, vậy bọn họ phải chuyển đi nơi khác.
"Biệt thự phía Đông tôi chuẩn bị xong rồi, có thể sang tên cho bà ngoại bất cứ lúc nào, nói ra cả nhà em sang đó ở cũng không có việc gì."
Qua đó hết mới tiện cho anh ta ăn chực nha.
Thịnh Tâm Cảnh giờ muốn đi ăn chực, còn phải lái xe chạy sang cả một đoạn đường.
Nếu được làm hàng xóm thì thật tốt.
Nhưng mà... Tô Vi Vị nhẹ lắc đầu.
"Biệt thự thì thôi đi."
Tô Vi Vi vốn dĩ cũng muốn dùng căn nhà bên kia đổi cho bà ngoại Chu một cái biệt thự.
Thoạt nhìn thì xem ra Thịnh Tâm Cảnh có hại, nhưng cô biết, chờ phố đi bộ khai thác xong, nó hoàn toàn xứng đáng cực kì.
Nhưng bà ngoại Chu nghe xong lại không đồng ý.
"Bà không thể chiếm tiện nghi của Tiểu Thịnh được, biệt thự lớn kia bà ở không quen, vẫn nên ở cùng Vĩ Vị là được rồi." Bà ngoại Chu không muốn, Tô Vi Vi cũng không ép buộc.
"Thịnh tổng, anh cứ dỡ bỏ mấy căn nhà đó như bình thường là được, về sau đổi thành bất động sản ở gần phố đi bộ, để danh nghĩa bà ngoại đi."
Lại nói, nhà ở biến thành cửa hàng, mỗi năm cho thuê, lợi nhuận thu về cũng chẳng kém.
"Còn các bác của em, em đã mua xong nhà cho họ rồi, nội thất đã trang bị đây đủ, lập tức cho họ dọn vào cũng không thành vấn đề."
Tô Vi Vi hiện tại không thiếu nhất chính là nhà.
Nhà ở vị trí tốt ở Hàng thị thì cô mua về không ít.
Vốn dĩ để trống, bây giờ vừa vặn cho nhà các cậu ở, còn có thể giúp cô nhìn nhà, để nhà không bị cũ đi.
Nhưng mà nhà này chắc cũng không dùng được lâu, nhà bác cả cũng đã tích cóp được không ít, nếu không phải chuyện cửa hàng cổ vịt, phỏng chừng đã sớm tính đến chuyện mua một căn hộ rồi.
Ba nhà bên kia cũng đồng dạng có suy nghĩ như vậy.
'Là vậy sao?"
Thịnh Tâm Cảnh tiếc nuối thở dài một tiếng.
Giấc mộng được làm hàng xóm với bà ngoại Chu cùng Tiểu Vi Vi cứ như vậy vỡ nát?
Quá...quá đau lòng rồi..
Tô Vi Vi cũng có chút khó hiểu.
Bà ngoại không đồng ý ở biệt thự, sao Thịnh Tâm Cảnh lại bày ra vẻ mặt như mới mất đi 500 vạn vậy.
Thương tâm đến vậy sao?
Thịnh Tâm Cảnh thất hồn lạc phách rời đi.
Giac mơ mỗi ngày mỹ thực kê bên của anh ta...tan rồi.
Đứng trong thang máy, Thịnh Tâm Cảnh phật phờ như người mất hồn.
Đinh.
Thang máy mở ra, một anh đẹp trai thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc bước vào, trên tay còn cầm hộp giữ lạnh.
Cái mũi của Thịnh Tâm Cảnh lập tức hoạt động, rất nhanh đưa ra đáp án. Đây là...mùi thịt kho bà ngoại Chu làm.
Người đàn ông này...
Thịnh Tâm Cảnh nhanh chóng nhớ lại.
Anh ta từng gặp qua rồi.
Đây là hàng xóm tâng trên của nhà Tô Vi Vi, mấy lần anh ta đến đây ăn chực đều đã từng gặp qua, nhưng trước đó trong lòng Thịnh Tâm Cảnh chỉ có đồ ăn ngon, căn bản không chú ý tới người khác.
Giờ phút này...
Cánh cửa trong lòng Thịnh Tâm Cảnh mở ra.
Nếu ở trên tầng thì có thể thường xuyên xuống cọ cơml