Chương 351 - Canh Vịt Thơm Ngon
Chương 351 - Canh Vịt Thơm NgonChương 351 - Canh Vịt Thơm Ngon
Dự cảm của ba Tô chỉ có thể nói là không thể nào chuẩn hơn được nữa.
Rất nhanh đã nhận được yêu cầu mới của con gái... Tìm cửa hàng mặt tiền.
Phải lớn, phải rộng, phải gần các trường đại học hoặc khu thương mại.
Tô ba cam chịu số phận lại bắt đầu đi tìm nhà.
Nói ra thì... Khoảng thời gian trước có một người bạn cũ nói rằng ông ta muốn thành lập một công ty, chuyên môn thu thập nguồn nhà cho những người muốn mua hoặc thuê nhà.
Nếu không... Chính mình cũng đầu tư vào?
Cứ như vậy thì đến lúc con gái lại muốn mua nhà, có phải không cần ông phải mù quáng đi tìm kiếm nữa hay không?
Bất tri bất giác, ba Tô vậy mà lại có ý nghĩ muốn đầu tư, còn chuẩn xác nhìn trúng ngành môi giới bất động sản..
Lúc Tô Vi Vi biết được khoản đầu tư này của ba Tô, chỉ có thể nói... Ba Tô, ba mới là tiểu phúc tinh chân chính đó...
Sau khi cậu út Chu cùng Tô Vi Vi hoàn thành công việc, họ bắt đầu bận rộn.
Liên lạc với bạn bè ở phía nam để đặt mua máy tính, còn phải bận rộn với các thủ tục kinh doanh, tuyển dụng nhân viên phục vụ cho quán Internet, chủ yếu là những chuyên gia có thể giải quyết các sự cố máy tính vào thời điểm quan trọng... Dù sao thì trăm ngàn công việc, đều phải cần cậu út Chu đi làm.
Tô Vi Vi giới thiệu Uông Trung cho cậu út Chu.
Đôi khi thám tử tư cũng có thể được sử dụng để săn người mà.
Còn bản thân Tô Vi Vi, lại vui sướng mà một lần nữa trở thành chủ cửa hàng rảnh tay.
Làm người có tiền, có đôi khi gây dựng sự nghiệp chính là đơn giản như vậy.
Vui sướng về đến nhà, Tô Vi Vi mới vừa bước cửa, đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.
"Vi Vi đã vê rôi à?"
Bà ngoại Chu lau tay đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Vi Vi trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Bà ngoại nấu cho con món canh vịt hâm măng, bổ dưỡng nhất." Tiểu Vi Vi của bà ấy, trong khoảng thời gian này vừa phải bận rộn chuyện học hành, vừa phải bận rộn chuyện làm ăn, còn phải giúp đỡ công việc kinh doanh của con trai út bà ấy.
Đây mới là một cô bé mới 14 tuổi thôi đó.
Phải bồi bổ.
Đứa con gái ngốc kia của nhà bà ấy, thành tựu lớn nhất đời này của mẹ Tô chính là có được một đứa con như Tô Vi Vi.
"Canh vịt hầm măng ạ, cháu thích nhất."
Tô Vi Vi ngoan ngoãn rửa sạch sẽ đôi tay, đi đến nhà bếp uống canh.
Sau đó, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong nhà bếp.
Thịnh Tâm Cảnh.
Anh chàng này, sau khi rời đi ngày hôm đó, ngày thứ ba liền dọn đến ở tầng dưới nhà bọn họ.
Sau đó...
Về cơ bản mỗi tối, đều có thể nhìn thấy anh ta ở trên bàn ăn, có đôi khi Thịnh Tâm Cảnh thậm chí còn đến ăn ké bữa sáng và bữa trưa nữa..
Vốn đang là một thiếu gia phong độ nhẹ nhàng, nhưng mới có mấy ngày, Tô Vi Vi nhìn, cảm giác mặt anh ta đã tròn lên rồi.
Nhìn thấy Tô Vi Vi, Thịnh Tâm Cảnh vừa mới nuốt xuống một miếng măng tươi, nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc với Tô Vi Vĩ.
"Tô Vi Vi, em đã về rồi à? Mau tới nếm thử canh vịt hầm măng, quá tươi ngon rồi."
Cuộc sống ấy hả, chính là muốn hạnh phúc thế này.
Tô Vi Vi tuy rằng cảm thấy Thịnh Tâm Cảnh cười có hơi ngốc, nhưng mà...
Uống một ngụm canh vịt vào bụng, Tô Vi Vi cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên.
Thật sự là uống rất ngon, hương vị thật là tươi ngon.
Đồ ăn ngon thật sự có thể mang lại cho mọi người cảm giác siêu cấp hạnh phúc.
"Chị ơi..."
Ở bên chân, có một sinh vật không rõ xuất hiện.
Vô cùng thuần thục ôm lấy đùi của cô. Đúng là Tiểu Huyên Huyên.
"Chị ơi, Huyên Huyên đến rồi -"
Tiểu Huyên Huyên mở to đôi mắt nho đen dễ thương và bắn tim đến Tô Vi Vi ( 33 ) 3
Một Tiểu Huyên Huyên đáng yêu như vậy, một Tiểu Huyên Huyên dễ thương như vậy.
Chẳng lẽ không đáng một chén canh vịt sao?
Đương nhiên... Không đáng.
Dù sao Tô Vi Vi chỉ là nhìn Tiểu Huyên Huyên một cái, sau đó liên thu hồi tâm mắt, sau đó yên tâm thoải mái tiếp tục uống canh.
Thật tươi, thật ngon, căn bản không thể dừng lại được!
Tiểu Huyên Huyên liếm liếm môi, nuốt nước miếng xuống ( Ÿ)
Không ngừng cố gắng.
"Chị ơi, Huyên Huyên khát nước quá, nghe nói uống canh có thể giải khát đó, có thể... Cho Huyên Huyên một chút được không? Cũng chỉ có một chút thôi -"
Nói xong còn giơ ngón tay nhỏ nhắn mềm mại ra.
Cũng chỉ có một chút xíu hà -
Tô Vi Vi chớp chớp mắt, " Nếu em thật sự muốn uống canh, chị thương em như vậy, đương nhiên sẽ cho em rồi."