Chương 352 - Ghi Thù?
Chương 352 - Ghi Thù?Chương 352 - Ghi Thù?
Nói xong liền buông chén canh trong tay xuống, một lần nữa mở tủ bát ra.
Tiểu Huyên Huyên nháy mắt vô cùng vui sướng.
Chị Vi Vi, chị là thiên sứi
Em ấy đương nhiên sẽ không nói cho chị Vi Vi biết, lúc canh vịt nấu xong em ấy đã uống một chén rồi, còn ăn một cái chân vịt nữa.
Thừa dịp bà ngoại Chu rời khỏi nhà bếp, có thể uống được thêm chừng nào thì uống thêm chừng đó.
Nhưng mà...
Vẻ mặt mừng như điên của Tiểu Huyên Huyên đơ rồi, sau đó càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, dân dần trở nên vô cảm (@-)
Chị Vi Vi câm cái gì trên tay vậy?
Đừng nói cho em ấy biết, đây là muốn cho em ấy!
Tô Vi Vi cười tửm tỉm đưa chiếc thìa nhỏ chứa nước canh vịt đến trước mặt Tiểu Huyền Huyên.
"Tiểu Huyên Huyên, chị tốt với em chứ, em nói muốn uống một chút xíu, thì chị tuyệt đối sẽ không cho em một chút, càng sẽ không cho em nhiều một chút, chúng ta là người nhà họ Tô, có nguyên tắc nhất, nói được thì phải làm được! Tới đây, em uống đi."
Đây là chiếc muỗng nhỏ ngày thường dùng để múc gia vị ở trong nhà, đại khái cũng chỉ to hơn móng tay một chút mà thôi.
Giờ phút này, chiếc muỗng nhỏ đựng chút xíu nước canh, được đưa đến trước mặt Tiểu Huyên Huyên.
Tiểu Huyên Huyên:... Em có hơi uất ức.
Cái miệng nhỏ của Tiểu Huyên Huyên đang run rẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn há mồm, uống hết muỗng canh nhỏ trước mặt.
Cho dù muốn khóc, cũng phải uống hết muỗng canh được đưa đến miệng rồi hãy khóc.
Tô Huyên Huyên em ấy, tuyệt đối không thể làm ăn thua lỗ được!
Uống canh xong, Tiểu Huyên Huyên chép chép miệng.
Cảm giác... Tựa hồ ngay cả hương vị cũng chưa nếm ra. Hít sâu một hơi, Tiểu Huyên Huyên đang muốn gào khan hai tiếng, đột nhiên giật mình một cái.
Khoan...
Em ấy hình như đã quên điều gì đó rồi.
Tiểu Huyên Huyên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười như không cười của Tô Vi Vi , hiểu rõ.
Em ấy sao lại quên, giờ phút này người ở trước mặt em ấy chính là đại ma vương Vi VũI
Em ấy khóc thì để cho em ấy khóc, không quan tâm cũng không để ý.
Ở trước mặt chị ấy gào khan là vô ích.
Sơ suất rồi.
Tiểu Huyên Huyên lập tức ôm đùi của Tô Vị Vi một lần nữa.
"Cảm ơn chị Vi Vi, Huyên Huyên vui quá nha (v)”
Nói xong em ấy vừa muốn dùng khuôn mặt mập mạp của mình cọ vào chân của Tô Vi Vi, để bày tỏ niềm vui của mình.
Tô Vi Vi giơ tay giữ đầu của Tiểu Huyên Huyên lại.
"Đừng nghĩ đến chuyện chùi dâu mỡ trên miệng em lên người chị!"
Hừ hừ, Tiểu Huyên Huyên, đừng cho là chị không thấy hiểu ý đồ của em
Tiểu Huyên Huyên bị Tô Vi Vi đè vào trán cũng không tức giận, chỉ mỉm cười vui vẻ và giả vờ đáng yêu với Tô Vi Vi, khiến Tô Vi Vi nhìn thấy vừa tức giận vừa buồn cười, buông Tiểu Huyên Huyên ra, để em ấy tự mình đi chơi.
Tiểu Huyên Huyên nhìn Thịnh Tâm Cảnh đang ngôi bên cạnh uống canh, tựa hồ suy nghĩ có thể lấy một ít canh để uống từ anh trai trông vẻ ngốc nghếch này không, nhưng mà nghĩ đến còn có Tô Vi Vi ở chỗ này, cho dù anh trai ngốc nguyện ý thì chị Vi Vi cũng sẽ không đồng ý, tức khắc bỏ qua suy nghĩ.
Thôi vậy.
Chiến lược tạm thời rút lui.
Lần sau có cơ hội tái chiến!
Tiểu Huyên Huyên nhanh chóng rút lui.
Thịnh Tâm Cảnh ngẩng đầu lên từ chén canh. "Em bắt nạt em gái mình như vậy sao? Cẩn thận em ấy lớn lên ghi thù."
Giống như anh ta, bị anh trai bắt nạt từ nhỏ đến lớn, nếu không phải là anh ta không thông minh bằng anh trai, từ sớm đã phải cho anh trai nếm thử sự trưởng thành đau khổ của anh ta rồi.
Những tiết học gia sư ở nhà, lớp dạy võ, lớp huấn luyện... các loại đều phải cho anh trai của anh ta học hết một lượt!
"Ghi thừ?"
Tô Vi Vi cong cong khóe miệng.
"Bắt nạt một lúc thì đã một lúc, bắt nạt nhiều lúc thì đã nhiều lúc, em tin rằng, em có thể bắt nạt em ấy cả đời.."
Tiểu Huyên Huyên đang vui vẻ ở phòng khách, còn có Thịnh Tâm Cảnh đang cầm chén canh, đồng thời tâm linh tương thông mà rùng mình một cái.
Có một người chị gái Ma Vương, thật là đáng sợ -