Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 359 - Chương 359 - Đi Biển

Chương 359 - Đi Biển Chương 359 - Đi BiểnChương 359 - Đi Biển

Một đợt đoạt giải nhất phân ăn, một đợt cung ứng trang phục.

Tô Vi Vi âm thâm tính toán thu nhập của mình.

Oa ca ca.

Thật nhiều tiền.

Đặc biệt là bên thời trang Bella, bởi vì đối diện trực tiếp với tình hình tiêu thụ của toàn tỉnh Z, nên đợt này Tô Vi Vi kiếm được rất nhiều.

"Vốn dĩ chỉ muốn kiếm tiền mua căn hộ, nhưng bây giờ... Có thể mua tòa nhà."

Đương nhiên, là một đống tòa nhà nhỏ.

Nhưng cũng khiến Tô Vi Vị rất vui vẻ.

"Đúng lúc nghỉ hè con muốn ra ngoài đi chơi, nhân tiện giải quyết chuyện nhà cửa!"

Tô Vi Vi hào hứng nói quyết định.

Nghỉ hè, đương nhiên là thời gian tốt nhất để ra ngoài chơi.

Gia đình nhà họ Tô đã trao đổi rất nhiều lần, cuối cùng bị Tô Vi Vi thuyết phục, đi biển!

Hưởng thụ ánh nắng mặt trời trên bãi biển và bờ biển rộng mênh mông.

Lại nói bất kể là người nhà họ Tô hay người nhà họ Chu, ngoại trừ cậu út Chu vào nam ra bắc, những người khác cơ bản cả đời đều sống ở trong thôn, ngay cả Thượng Hải bên cạnh cũng chưa từng đi tới, càng không cần phải nói đi ngắm biển thật sự.

Cho nên lúc Tô Vi Vi đề nghị đi biển, mọi người đều rất chờ mong, ngay cả tiểu đậu đinh Huyên Huyên cũng gào lên kêu muốn đi.

Tuy rằng con bé có khả năng cho rằng biển cũng giống cái hồ đối diện, nhưng cũng không cản trở cô bé muốn ra ngoài rong chơi.

Dù sao cô bé cũng là dân chơi nhỏ.

Đúng lúc kết quả của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông được công bố.

Tô Vi Vi đạt thành tích thứ hai của trường và thứ mười của thành phố, thuận lợi bước vào trường trung học số 2 Hàng Châu.

Nhìn thấy thành tích này, Tô Vị Vi rất hài lòng.

Không uổng phí cô cố tình làm sai hai câu hỏi. Thành tích này đủ tốt, làm mọi người trong nhà vui vẻ, đồng thời cũng không quá phô trương, không thu hút quá nhiều ánh mắt.

Nếu không một đám phóng viên tới phỏng vấn, lại đưa cô và những công việc kinh doanh ra, Tô Vi Vi chắc chắn lợi bất cập hại.

Tô Vi Vi vẫn luôn kiên trì...

Lặng lẽ, kiếm tiên, bắn súng, đừng!

Cùng lúc đó, Chu Hướng Bắc cũng trúng tuyển trường trung học số hai Hàng Châu với số điểm cao hơn ngưỡng xét tuyển 1 điểm.

Nhìn thấy kết quả này, Chu Hướng Bắc gần như sung sướng đến phát điên.

"Vi Vi, Vi Vi em thấy chưa? Anh cũng thi đậu!"

"Ôôô"

"Vi Vi, Vi Vi anh rất phấn khích, anh giỏi quá."

"Ừm ừm ừm”

"Vi Vi, Vi Vi anh rất hưng phấn, cuối cùng anh không cần phải đến phòng tối."

"Khà khà khà...'

Tô Vi Vi cười hì hì.

"Anh họ Hướng Bắc, anh rất tiếc sao? Nếu anh nhớ tới phòng tối em cũng có thể mở giúp cho anh."

Chu Hướng Bắc nháy mắt sững người.

"Không không không, không cần, anh không nhớ chút nào."

Chu Hướng Bắc nhanh chóng biến mất.

Thật là đáng sợ.

Hắn mới không muốn bị nhốt trong phòng tối sau đó gánh hết tất cả sách giáo khoa trong suốt ba năm cấp ba...

Lần này ra ngoài nghỉ hè, tổng cộng 9 người.

Cả nhà họ Tô, ba Tô mẹ Tô, còn có Mạn Mạn, Vi Vi và Huyên Huyên.

Thêm bà ngoại Chu, ông ngoại Chu.

Ngoài ra còn có nhân viên ngoài biên chế Chu Hướng Bắc và Cố Dung Thời.

Vốn dĩ bà ngoại Chu và ông ngoại Chu là không định đi, đặc biệt là bà ngoại Chu, không rời bỏ được cửa hàng thịt kho của bà ấy. Nhưng... Bà ấy càng không bỏ được bảo bối Vi Vị của bà ấy.

Cuối cùng vẫn là nghe theo lời Vi Vi nói, tạm thời giao cửa hàng thịt kho cho mợ cả xử lý, bà ngoại Chu sơ chế mấy chục bao thịt kho giao cho mợ cả xong mới lưu luyến không rời bước lên xe đi Thượng Hải.

Đúng vậy, lần này nghỉ hè đi du lịch, trạm thứ nhất chính là Thượng Hải.

Sau khi chơi hai ngày ở đây, lại lên máy bay ra biển đảo.

"Vi Vi, máy bay này có an toàn không?”

Bà ngoại Chu ngồi ở bên cạnh Tô Vi Vi, có chút lo lắng.

Bà ngoại Chu thật sự không ngờ rằng, thế mà có một ngày bà ấy có thể theo kịp trào lưu, được đi máy bay một lần.
Bình Luận (0)
Comment