Chương 360 - Đi Máy Bay
Chương 360 - Đi Máy BayChương 360 - Đi Máy Bay
"Bà ngoại, bà yên tâm, chắc chắn an toàn."
Tô Vi Vi cười an ủi bà ngoại Chu, giúp bà ngoại Chu thắt dây an toàn.
Chỉ cần bà ấy ở bên cạnh Tô Vi Vi, đương nhiên an toàn.
Cho dù thật sự có lỡ như, đừng quên Tô Vi Vị còn có phi hành khí đây.
Có thể nói, trên thế giới này không có chuyện gì an toàn hơn so với ở cùng với Tô Vi VỊ.
Bà ngoại Chu dưới sự an ủi của Tô Vi Vi, cuối cùng tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh.
Lúc máy bay cất cánh, thân máy rung chuyển, áp suất không khí thay đổi, bà Chu chỉ cảm thấy tai ù đi, rất khó chịu.
Bên cạnh, Tô Vi Vị đưa bà ngoại Chu một chai nước.
"Bà ngoại, uống nước sẽ dễ chịu hơn chút."
Đồng thời còn mang theo một gói trái cây sấy khô nhỏ.
"Còn có thể ăn một một chút, sẽ giảm bớt."
Sắc mặt bà ngoại Chu tái nhợt, ngoan ngoãn làm theo lời đề nghị của Tô Vi Vi, quả nhiên, cảm thấy giảm bớt khó chịu ở tai.
"Vẫn là Vi Vi của bà thông minh."
Trên thế giới này không có gì mà Vi Vi cô không giải quyết được.
Lúc này, cả người ông ngoại Chu bên cạnh bà ngoại Chu đột nhiên căng thẳng.
"Không được không được, bà ơi, lỗ tai tôi muốn nổ tung, tôi, tôi bệnh."
Ông ngoại Chu cũng cảm thấy tai khó chịu, hơn nữa lần đầu tiên ngồi máy bay, sự khó chịu trong tích tắc được phóng đại lên vô số lần.
Cả người đều trở nên hoảng loạn.
"Bang."
Bà ngoại Chu vỗ một cái lên mu bàn tay của ông ngoại Chu.
"Bình tính đi, có gì đâu mà sợ này sợ nọ vậy!"
Vừa nói vừa đưa quả khô nhỏ đang cầm trong tay vào tay ông ngoại Chu.
"Ăn một chút là ổn rồi chuyện nhỏ, ồn gì mà ồn, ăn đi!" Ông ngoại Chu nháy mắt ỉu xìu, ấm ức ăn trái cây khô, sau khi ăn hai viên.
"A, thật sự không sao chứ? Bà cũng hay quá đi, chuyện này cũng biết."
Bà ngoại Chu cười nhẹ.
"Chuyện nhỏ thôi, ông cho rằng ai cũng giống ông chuyện gì cũng sợ bóng sợ gió sao?'
Bà ngoại Chu hồn nhiên quên mất sắc mặt bản thân cũng từng tái nhợt.
Rất nhanh, máy bay ổn định lại.
Tô Vi Vi giúp bà ngoại Chu mở dây an toàn, đưa bà ngoại Chu đi một vòng cabin.
Thật ra chủ yếu chỉ để bà ngoại Chu có thể tùy tiện nhìn xem, biết toilet ở đâu.
Trở lại chỗ ngồi, bà ngoại Chu thở dài hài lòng.
Mở rộng tâm mắt.
Sống nhiều năm như vậy, hôm nay xem như được mở rộng tâm mắt.
Bà ấy có thể lên trời nha.
Bà ngoại Chu nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy trời xanh, có thể thấy đám mây bên dưới.
Bà ấy đây là, cao hơn mây sao?
Bà ngoại Chu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn đến thất thần.
"Bà ngoại, để cháu chụp hình cho bà xem."
Tô Vi Vi vừa có ý tưởng, đã lấy máy ảnh từ trong ba lô ra.
Nhìn thấy bà ngoại Chu hưng phấn như vậy, chi bằng chụp ảnh lưu niệm, đến lúc bà ngoại Chu trở về, cũng có thể mang ảnh chụp khoe với mọi người xung quanh, bà ấy cũng là một quý bà thời thượng đã từng đi máy bay.
Bà ngoại Chu lập tức đồng ý, lần này không tiếc cho cuộn phim nữa, chủ động tạo dáng xong, nhờ Tô Vi Vi chụp giúp bà ấy với phong cảnh ngoài cửa sổ máy bay, thậm chí còn chủ động kêu nhất định phải chụp thêm vài tấm ảnh nữa.
Bên này bà ngoại Chu chụp ảnh, ông ngoại Chu cũng đến xem náo nhiệt.
Rất nhanh, ba Tô mẹ Tô cũng đến, còn mang Tô Mạn Mạn và Tiểu Huyên Huyên đến, còn có Chu Hướng Bắc ở bên cạnh cũng nóng lòng rất muốn thử.
Được rồi, nếu vậy, vậy từng người đến đi. Tuyệt đối không thể coi trọng bên này coi nhẹ bên kia.
Tô Vi Vi vẫy tay, mọi người cùng chụp ảnh!
Thậm chí còn nhờ tiếp viên hàng không hỗ trợ, chụp cho mọi người tấm hình chung. Chỉ là, sau khi chụp bức ảnh lớn chung, Cố Dung Thời lại kéo Tô Vi Vi lại.
"Vi Vi, anh có thể chụp ảnh chung với em không?"