Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364 - Bắt Hải Sản

Chương 364 - Bắt Hải Sản Chương 364 - Bắt Hải SảnChương 364 - Bắt Hải Sản

Đi bắt hải sản?

Tô Vi Vi đúng là rất có hứng thú.

Lần này cô đề nghị tới bờ biển, thật ra là có lòng riêng.

Một mặt là dẫn theo người nhà đến đây vui chơi, mặt khác thì, cũng là để bổ sung cho không gian.

Đã rất lâu không có thu nhập các loài mới vào trong không gian rồi, Tô Vi Vị đã ở thành phố Hàng trong một thời gian dài và cô đã thu thập gần như tất cả các loài động vật và thực vật thông thường, vì vậy Tô Vi Vi đã nghĩ đến việc thay đổi địa điểm, tốt nhất là gần biển, cho nên cô có thể nhân cơ hội này bí mật sử dụng máy bay để bổ sung hàng hóa cho không gian.

Nhưng mà kích thước của máy bay quá lớn, chỉ thích hợp để bắt một số sinh vật dưới biển sâu, còn nếu đi bắt hải sản, nói không chừng có thể thu hoạch được một số giống loài mới.

"Được thôi được thôi, vậy chúng ta quyết định rồi nhé, lát nữa khi mặt trời sắp lặn rồi, thuỷ triều xuống chúng ta liền đi bắt hải sản!"

"Được."

Cố Dung Thời mỉm cười cưng chiều.

Vi Vi vẫn luôn giúp những người khác chụp ảnh, nếu đã đến đây chơi, đương nhiên cũng phải làm cho Vi Vi cùng tham gia vào.

Tô Vi Vi vui vẻ, nằm ở trên ghế tựa, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với Cố Dung Thời vài câu, nhìn ngắm người nhà ở đằng xa đang chơi đùa vui vẻ, lại uống nước trái cây, tận hưởng làn gió mát.

Cuộc sống ấy à, hạnh phúc ấy à, chỉ cần thế là đủ.

Bất tri bất giác lại cứ thế mà ngủ quên rồi.

Mãi cho đến khi tiếng gọi của Cố Dung Thời vang đến tai cô, Tô Vi Vi mới chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào trong tâm mắt, là một mảnh hoàng hôn rực rỡ.

Mặt trời đỏ rực sắp lặn xuống dưới mặt nước biển, phản chiếu đỏ rực một nửa bầu trời, biến tất cả những đám mây trên bầu trời trở thành những ráng mây hồng khoác lớp áo màu vàng rực rỡ. “Thật xinh đẹp.”

Vừa mở mắt thì có thể nhìn đến cảnh đẹp như vậy, đúng là một loại hưởng thụ.

"Ừm, đúng là rất đẹp."

Cố Dung Thời gật gật đầu, có hơi xuất thần.

Hai người bọn họ một người nhìn bầu trời một người nhìn người kia, một mảnh yên tính.

Cho đến khi...

"tot...

Bụng của Tô Vi Vi, kêu lên không đúng lúc.

"Ách..."

Tô Vi Vi nhanh chóng che bụng lại.

Thật là xấu hổ.

Cố Dung Thời cười cười, "Vừa hay tôi mới nãy về khách sạn lấy ít đồ ăn vặt, em tùy ý ăn chút trước, bổ sung ít thể lực, chúng ta còn đi bắt hải sản, em nhìn đi, mọi người đều đã bắt đầu rồi."

Tô Vi Vi nhìn theo hướng Cố Dung Thời chỉ, quả nhiên cô thấy một vài người cầm xô và xẻng nhỏ, đang hô to gọi nhỏ.

Ngay cả bà ngoại Chu và ông ngoại Chu, đều có vẻ rất phấn khích.

Đây chính là thu hoạch không cần chỉ phí mà vẫn có thể hưởng thụ được.

Những người không ở gần bãi biển đối diện với việc đi bắt hải sản, thật đúng là không thể cưỡng lại dụ hoặc mà.

Đặc biệt là những người cả đời làm ruộng như bà ngoại Chu và ông ngoại Chu.

Ngày xưa vất vả cực khổ làm ruộng mới gặt hái được thành quả, cuối cùng... Ở tại bờ biển chỉ cần ra khỏi nhà nhặt hải sản thì liền có thu hoạch?

Chuyện này cũng quá hạnh phúc rồi.

Động tác của hai ông bà rất nhanh chóng, khỏi phải nói nhanh nhẹn đến chừng nào.

Tô Vi Vi cười cười, nhận lấy mấy món ăn vặt như socola bò khô mà Cố Dung Thời đưa đến, sau khi ăn một đống lớn, bụng nhỏ cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

"Em ăn no rồi, chúng ta cũng mau đi đi!"

Tô Vi Vi cũng không chờ nổi nữa rồi! "Được."

Cố Dung Thời cười cười, vươn tay thu dọn bao bì còn sót lại của mấy món Tô Vi Vi vừa ăn, một tay xách hai cái xô nhỏ, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Vi Vi Vi.

"Thủy triều vừa mới xuống, có hơi trơn."
Bình Luận (0)
Comment