Chương 372 - Võ Tình Cứu Được Người
Chương 372 - Võ Tình Cứu Được NgườiChương 372 - Võ Tình Cứu Được Người
“Ong.
Trong đầu như lóe lên cái gì.
Tô Vi Vi đang nghĩ cách làm thế nào để tìm được vật khiến cho [Máy dò sinh vật không xác định] có phản ứng.
[Máy dò sinh vật không xác định] giả thành đồng hồ đeo trên cổ tay rung lên.
"Là chỗ này sao?"
Tô Vi Vi cảm giác được phương hướng của thứ đó.
Đi xem thử.
Nếu là sinh vật biển vậy thì ném vào không gian, còn nếu là đồ vật nhỏ dễ mang theo...
He he, vậy thì có thể trở thành huyết thổ thế hệ mới. (2)
Tô Vi Vi nghĩ kĩ rồi, liền đưa cho Tô Mạn Mạn dụng cụ tùy thời định vị vị trí của cô.
"Bá."
Tấm lưới lớn trên máy bay được tung ra, mục tiêu rất nhanh bị bắt lại.
Sau đó...
"Mọe, sao lại là con người?”
Tô Vi Vi ngạc nhiên đến ngây ngẩn.
Nhưng ngược lại động tác trên tay cũng không dừng, nhanh chóng kéo người lên bên trên.
Là một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, thân sắc thống khổ, thoạt nhìn yếu ớt vô cùng.
Nếu Tô Vi Vi chậm mất một bước có lẽ anh ta đã xong đời rồi.
Nhưng mà...
Nhìn qua trông thật xinh đẹp.
Ở thời khắc mấu chốt này, thứ Tô Vi Vi để ý lại là nhan sắc của người ta.
Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của thiết lập nhan khống.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là do cô đã nhìn ra, người đàn ông này nhìn qua tuy rằng thảm, nhưng tính mạng hẳn không có gì đáng ngại. Quả nhiên, hình như cảm nhận được không khí, người đàn ông nằm trên đất lập tức tham lam hút từng ngụm từng ngụm.
Thân thể vẫn luôn nín thở cuối cùng cũng được cung cấp đủ dưỡng khí, người đàn ông sau một đợt cướp đoạt sự sống cuối cùng cũng có sức lực, ý thức cũng chậm rãi quay về.
Sau đó...Nháy mắt như nghĩ đến cái gì.
Anh ta...đang ở đâu?
Lông mày người đàn ông run rẩy một trận, sau đó anh ta vội đi xem tình huống hiện tại của mình.
Nhưng mà...
Vừa mới nhìn thấy một tia ánh sáng, sau đó là một bóng người mơ hồ, sau đó...
"Phanh!"
Tô Vi Vi dứt khoát đánh một cái thật gọn vào sau gáy anh ta.
Nhìn người đàn ông hôn mê bất tỉnh, cô vừa lòng vỗ võ đôi tay.
"Thời điểm bây giờ chưa thể cho anh tỉnh được."
Cứu người thì cứu người, nhưng không thể để lộ ra máy bay được.
Tô Vi Vi là muốn diễn lại để người ta báo đáp sao?
Đương nhiên không phải.
Chỉ là hiện tại cũng không thích hợp lấy thân phận ân nhân cứu mạng xuất hiện thôi.
Bằng không, ân nhân cứu mạng là cô phỏng chừng sẽ bị người ta mang đi xẻ thịt.
Nhưng mà...
Tô Vi Vi chớp chớp mắt.
Hiện cách hiện tại của cô đến bờ biển còn rất xa, đừng có ai nói với cô rằng người này nửa đêm đi bơi xong không cẩn thận trôi dạt ra tận đây đấy nhé?
Ngay cả Tiểu Huyên Huyên ba tuổi cũng không tin được lời này.
Nếu không phải tự anh ta nhảy xuống, vậy chính là...bị người khác hãm hại?
Tô Vi Vi ngẩng đầu.
Được rồi, trên trên là trân của máy bay.
Nhưng, nếu Tô Vi Vi đoán không sai, có lẽ trên biển sẽ có một cái thuyền. Hay là...đi xem thử?
Tuy nói lòng hiếu kỳ hại chết Tiểu Huyên Huyên.
Nhưng... Tô Vi Vị cô là chị gái con nhóc đó nha, hai chị em cô lại vừa vặn lại dư thừa rất nhiều lòng hiếu kỳ.
Tô Vi Vi điêu khiển máy bay chậm rãi hướng lên trên bay, rất nhanh đã thấy một con thuyền.
Trên thuyên, có người đang giờ đèn pin lia khắp nơi, tựa hồ như đang tìm kiếm ở dưới biển cái gì đó.
Ngoài ra...
Tô Vi Vi còn thấy được hai người quen.
Long ca cùng với đàn em của ông ta.
Bọn họ hình như đang nói cái gì đó.
Thật muốn nghe.
Tô Vi Vi nghĩ nghĩ, ở trên máy bay thả ra đồ dùng thăm dò, ngay lập tức, tiếng của Long ca cùng với đàn em lập tức truyền vào tai cô.
Đàn em:" Long ca, nó rơi xuống biển rồi, anh còn tìm làm gì."