Chương 373 - Tìm Xác
Chương 373 - Tìm XácChương 373 - Tìm Xác
Long ca:" Đệt, đồ ngu nhà mày, tao bảo mày đẩy nó xuống biển, nhưng mày không biết thọc cho nó một đao trước rồi mới đẩy sao?"
Đàn em:"Long ca, em sai rồi, nhưng...Nơi này xa như vậy, còn là ban đêm, rơi xuống khẳng định sẽ chết, chúng ta còn tìm thi thể của nó để làm gì?"
Long Ca:"Ngu ngốc, mày có biết họ Thẩm bên kia là loại người gì không hả? Nếu chúng ta đã nhận lời thì phải bảo đảm chắc chắn khiến nó chết, vạn nhất nó may mắn không chết, vậy đến lúc đó người chịu họa chính là chúng ta! Đừng có đứng đó nữa, tìm cho tao, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Long ca: "Để cho mày làm chút chuyện mà cũng không xong, mày thấy đâm nó một đao trước thì phiền phức lắm à?”
Tô Vi Vi:...
Ồ, vậy mà cô còn vô tình đụng vào hiện trường gây án rồi?
Cúi đầu nhìn người đàn ông đang hôn mê trên sàn.
Hóa ra là anh ta cùng với bọn Long ca, Thẩm tổng tranh đoạt hạng mục, nhìn dáng vẻ có lẽ cuối cùng vẫn bị bọn họ hạ độc thủ, bị bắt lên thuyền thủ tiêu.
Kết quả tên đàn em kia lại không đâm cho anh ta một đao trước mà trực tiếp thả luôn xuống biển, Long ca không yên tâm, bây giờ mới bắt đầu tìm người ở trên mặt biển, muốn một lời xác nhận chắc chắn.
Không thể không nói, ông ta là một người rất cẩn thận.
Giết người đều phải chắc chắn là đã chất không nghi ngờ gì.
Cũng may tên đàn em kia lười biếng, mới giúp Tô Vi Vị tình cờ vớt được người này lên.
Anh ta thật đúng là phúc lớn mạng lớn.
Tô Vi Vi chớp mắt.
Nếu người này cùng Long ca đối địch, vậy chính là bạn cô.
Xem bộ dáng ông ta khẩn trương, Thẩm tổng bên kia khẳng định không phải người hiên lành gì, cứu người đàn ông này về đồng nghĩa Long ca gặp phiền toái.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.
Tô Vi Vi quyết định, người này, cô cứu chắc rồi. Ngồi xổm xuống sờ loạn trên người người đàn ông một hồi, Tô Vi Vi rất nhanh tìm được thẻ phòng khách sạn.
Khách sạn XX.
Ừm, chỗ này cô biết, thời điểm trước đó tính đổi khách sạn cô từng nhìn thấy chỗ này, cùng với khách sạn hiện tại cô đang ở năm ở hai hướng khác nhau, vừa vặn tốt.
Tô Vi Vi điều khiển máy bay, hướng về một phía khác của bãi biển bay đi, nhanh chóng đến khách sạn mà người đàn ông này ở.
Chọn ẩn thân cho máy bay xong, Tô Vi Vi liền vác anh ta từ ngoài ban công đi vào phòng.
Bổn cô nương thật đúng cứu người cứu đến tận nhà mà.
Tô Vi Vi âm thâm khen mình một câu, sau đó nhanh chóng rút lui.
Nhưng mà...
Vừa bước một bước, cô lại quay về, lấy vòng cổ hồng ngọc trên cổ anh ta đi mất.
"Coi như phí cứu người nha."
Mặt dây chuyền hồng ngọc này, chính là thứ khiến [máy dò tìm sinh vật không xác định] kêu lên.
Cả người Tô Vi Vi linh hoạt như một con mèo, nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Lại lặng yên không một tiếng động quay về khách sạn của mình.
Hôm nay lại là một ngày làm người tốt-...
Sau khi Tô Vi Vi rời đi không bao lâu.
Người đàn ông nằm trên giường chậm rãi tỉnh lại.
Sau đó...
"Đây là...phòng mình? Mình đã quay về?"
Anh ta không dám tin mở to hai mắt.
Anh ta bị đám người Long ca bắt lên thuyền, vốn nghĩ lần này thoát không nổi rồi, nhưng...Mơ mơ màng màng, hình như có người từ dưới biển đã cứu anh ta lên, sau đó...Một lần nữa tỉnh lại, đã thấy mình ở trong phòng của chính mình.
Chẳng lẽ...tất cả những chuyện trước đó là anh ta nằm mơ sao?
Không, không phải. Người đàn ông cúi đầu, quần áo trên người ướt sũng, mang theo mùi vị biển cả.
Không phải nằm mơ, vậy những chuyện trước đó đều là thật?
Xưa nay vốn là người bình tĩnh, lần này cuối cùng lại không kìm được lần đầu tiên thấy hoang mang.