Chương 379 - Huyên Huyên Mất Tích
Chương 379 - Huyên Huyên Mất TíchChương 379 - Huyên Huyên Mất Tích
Tô Vi Vi chẳng hề để ý xua xua tay.
Em gái nhà mình, sợ cái gì.
Tiểu Huyên Huyên chính là người có một trái tim mạnh mẽ hoàn toàn không phù hợp với cơ thể bé nhỏ đó.
Tương lai nếu bị ném vào xã hội, cô cũng không cần phải sợ em ấy bị xã hội đánh bâm dập, bởi vì em ấy đã trải qua nhiều chuyện kinh khủng hơn nữa.
Vì tương lai tốt đẹp hơn của Tiểu Huyên Huyên, Tô Vi Vị đúng là đã dụng tâm lương khổ đó.
-Huyên Huyên đương nhiên sẽ không sao đâu, nhưng mà sau này...
Sau này?”
Tô Vi Vi chớp chớp đôi mắt to, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Cố Dung Thời.
"Ba mẹ em chắc là cũng không có khả năng lại có đứa con thứ tư, làm gì có cái gì sau này? Em sẽ không đối xử với con nhà người ta như đối xử với Tiểu Huyên Huyên đâu"
Xa xa, tiểu Huyền Hiên đang lắc lắc hai cái tai thỏ trên đầu, cố tỏ ra đáng yêu, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh: ... Em ấy hình như cảm nhận được hơi thở của ác quỷ -
Ác quỷ đang mỉm cười âu yếm với cô.
SỢ Wá -
Mà Cố Dung Thời ở bên cạnh Tô Vị Vi, cũng bất đắc dĩ thở dài.
"Thôi vậy, không có việc gì, em tiếp tục chụp ảnh đi."
Tô Vi Vi còn nhỏ, cứ để em ấy làm những chuyện em ấy muốn làm trước đi...
Tô Vi Vi vẫn luôn đi theo phía sau Tô Mạn Mạn và Tiểu Huyên Huyên, xem hai người họ mời chào khách hàng trên bãi cát, thậm chí vì để mở rộng phạm vi buôn bán, còn đi về phía bãi biển công cộng bên cạnh.
Tô Vi Vi cũng đi theo qua đó, sau đó còn cố ý cùng Cố Dung Thời thuê ghế có dù che nắng trên bãi cát, vừa uống nước trái cây, vừa xem Tiểu Huyên Huyên bán manh.
Thật ra Tô Vi Vi vẫn luôn đi theo, một mặt là để tăng thêm tư liệu đen cho Tiểu Huyên Huyên, mặt khác, cũng chính là âm thâm bảo vệ cô nhóc. Tiểu Huyên Huyên quá nhỏ, Tô Mạn Mạn lại quá đơn thuần, hai người bọn họ hành động một mình, Tô Vi Vi có hơi lo lắng.
Có cô và Cố Dung Thời âm thâm đi theo, cho dù thực sự xảy ra chuyện ngoài ý, cũng chắc chắn có thể giải quyết thuận lợi .
Nhưng mà... Đi theo một lúc, Tô Vi Vị cũng hơi yên lòng.
Trước mắt xem ra, Tiểu Huyên Huyên ' bán manh ', vẫn là rất có tác dụng.
Dù sao thì một tiểu đậu đinh đáng yêu như vậy, biết ăn nói giỏi tỏ ra đáng yêu, muốn chụp chung với em ấy cũng không đắt, rất nhiều người đều sẵn lòng.
Việc làm ăn cũng không tệ lắm.
Tô Vi Vi có hơi đắc chí một chút.
Nhìn xem, đây là em gái của Tô Vi Vi cô.
Lợi hại phải không.
Tâm trạng của Tô Vi Vi rất tốt, nằm ở trên ghế tựa, tận hưởng làn gió biển, dần dần, Tô Vi Vi vốn nghỉ ngơi không tốt bắt đầu thấy buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Cố Dung Thời chú ý đến trạng thái Tô Vi Vi, mỉm cười điều chỉnh chiếc ô che nắng lại, tránh cho Tô Vi Vi bị nắng chiếu đến, lại tìm một chiếc khăn lớn để đắp trên bụng của Tô Vi Vi.
Lúc ở thành phố Hàng, tuy rằng ngày thường Tô Vị Vi vui thì cười giận thì mắng nhìn có vẻ tự do tự tại , nhưng mà... Trong khoảng một năm này, em ấy thay đổi cuộc sống của nhà mình, bản thân làm nhiều việc kinh doanh như vậy, còn phải giúp đỡ người thân cùng nhau kiếm tiền, Tô Vi Vi cũng vẫn luôn chưa được nhàn rỗi.
Bây giờ ra ngoài chơi một chuyến, để cho cô tận hưởng kỳ nghỉ, thư giãn thoải mái một chút đi.
Cố Dung Thời nhìn Tô Vi Vi đã ngủ say, cũng nở nụ cười cưng chiều.
Vi Vi có vẻ rất thích biển, nhưng lại hơi lo sợ mình bị rám nắng, không bằng, chờ đến lúc chạng vạng dẫn theo Tô Vi Vi xuống biển chơi đùa, để cô ấy có thể thư giãn thật tốt.
Lúc Cố Dung Thời đang suy tính, có cần thuê một vài cái ván lướt sóng hoặc là dứt khoác tìm một cái ca nô, bỗng nhiên...
"Vi Vi, Vị VI
Giọng nói hoảng loạn của Tô Mạn Mạn đột nhiên vang lên từ xa, sau đó nhanh chóng đến gần.
Chuyện lúc nãy Tô Vi Vi đi theo ở đằng sau Tô Mạn Mạn cũng nhìn thấy, đương nhiên cũng biết rằng Tô Vi Vi và Cố Dung Thời ở chỗ này.
Giờ phút này, Tô Mạn Mạn vẻ mặt hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch vô cùng.
Tô Vi Vi vốn còn đang chìm trong giấc ngủ nháy mắt bừng tỉnh, nhìn vê phía Tô Mạn Mạn.
Chờ đến lúc chỉ thấy một mình Tô Mạn Mạn, lại không có Tiểu Huyên Huyên ở bên cạnh, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc hơn.
"Chị ơi, sao vậy? Tiểu Huyên Huyên đâu?"