Chương 380 - Tìm Kiếm
Chương 380 - Tìm KiếmChương 380 - Tìm Kiếm
"Vi VI...
Toàn thân Tô Mạn Mạn đều run rẩy, nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết sức để nhanh chóng nói ra.
"Huyên Huyên mất tích rồi, chị dẫn theo Huyên Huyên đi toilet, chỉ là xoay người một cái, Huyên Huyên lại đột nhiên biến mất rồi, chị tìm thế nào cũng không tìm thấy em ấy, liền lập tức ra đây tìm tụi em, Huyên Huyên... Sẽ không phải là bị người khác dẫn đi rồi chứ?"
Tô Mạn Mạn thật sự rất sốt ruột, cũng rất hận bản thân mình.
Cô vì sao lại không trông nom tốt Tiểu Huyên Huyên chứ?
"Chị ơi, chị đừng nóng rồi, nói cho tụi em biết chuyện gì đã xảy ra."
Tô Vi Vi nắm lấy tay Tô Mạn Mạn để trấn an cô, đồng thời kéo Tô Mạn Mạn chạy đến nhà vệ sinh công cộng bên bờ biển.
Lại nói tiếp, chuyện này thật đúng là không thể trách Tô Mạn Mạn.
Tiểu Huyên Huyên bán manh kiếm tiền, hiệu quả quá tốt.
Đặc biệt là một số chị gái cô dì, các bác gái xinh đẹp, nhìn thấy tiểu Huyên Huyên đáng yêu như vậy, đều cảm thấy vô cùng yêu thích.
Cô bé nói chuyện nhanh nhẹn, cái miệng nhỏ nhắn còn vô cùng ngọt ngào, cho nên trong lúc chụp ảnh còn được không ít người cho đồ ăn ngon đồ uống ngon.
Cho nên chuyến đi này của Tiểu Huyên Huyên, không những kiếm được một khoản tiền nhỏ, còn kiếm được rất nhiều đồ ăn vặt, đều vào bụng của tiểu Huyên Huyên cả rồi.
Ăn nhiều, uống nhiều rồi, Tiểu Huyên Huyên phải đi vệ sinh.
Tô Mạn Mạn dẫn theo cô bé đến nhà vệ sinh công cộng bên kia để cô bé giải quyết vấn đề sinh lý, vừa muốn dẫn cô bé đi rửa tay.
Chỉ là quay người lấy nước rửa tay mà Tô Vi Vi làm cho bọn họ từ trong ba lô ra, lại quay người lại, cô bé đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc đầu Tô Mạn Mạn còn tưởng rằng là em ấy cố ý trốn đi để trêu chọc cô, nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu, lại vẫn không tìm thấy được bóng dáng của Tiểu Huyên Huyên, Tô Mạn Mạn lúc này mới luống cuống.
"Đều tại chị cả, chị vốn nên một mực dắt Tiểu Huyên Huyên, đều là lỗi của chị cả." Tô Mạn Mạn không ngừng tự trách mình.
“Chị ơi.'
Tô Vi Vi đã tìm một vòng quanh nhà vệ sinh, đúng là không có bóng dáng của Tiểu Huyên Huyên, cô cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Nhưng mà...
"Chị ơi, chuyện này không phải là lỗi của chị, chị đã trông nom Huyên Huyên rất tốt rồi, nếu thực sự phải nói thì vấn đề của em, là em đã bất cẩn rồi, để cho hai người hành động một mình.”
"Vi Vi, sao lại có thể trách em chứ..."
Tô Mạn Mạn lắc đầu mạnh mẽ, “Đều do chị..."
"Chị ơi, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này..."
Tô Vi Vi giữ chặt Tô Mạn Mạn còn đang tự trách lại.'Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng tìm được Tiểu Huyên Huyên, Cố Dung Thời..."
Cố Dung Thời quơ quơ di động trong tay, "Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.
"Tốt lắm, cảm ơn anh nhé, Cố Dung Thời."
Tô Vi Vi gật gật đầu, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại.
"Chị, em sẽ bảo Cố Dung Thời gọi điện thoại khách sạn, gọi ba mẹ đến đây, chị ở đây chờ chú cảnh sát tới, giúp chú cảnh sát xem có tìm được manh mối gì không, cố gắng tìm được Tiểu Huyên Huyên nhanh nhất có thể, ngươi là người trong cuộc, chị biết nhiều thông tin nhất, có lẽ cảnh sát có thể tìm được càng nhiều manh mối từ những thông tin này.'
Tô Mạn Mạn cũng cố gắng hết sức để không tiếp tục khóc, lúc này cô là chị, cô phải bình tính lại.
"Được, chị nhất định sẽ cố gắng hết sức để phối hợp, nhưng... Nhưng còn em thì sao?'
Nghe theo ý Tô Vi Vi vừa nói, chẳng lẽ...Em ấy không ở đây chờ đợi hay sao?
"Em nghĩ cách khác trước đã, Tiểu Huyên Huyên vừa mới mất tích, bây giờ là thời cơ tìm kiếm tốt nhất, em không thể cứ chờ đợi như vậy được."
Tô Vi Vi lại liếc nhìn xung quanh một lần nữa.
Động tác nhanh chóng như vậy, hơn nữa không hề để lại dấu vết, đối phương phỏng chừng là một người đã quen tay.