Chương 383 - Dấu Vết
Chương 383 - Dấu VếtChương 383 - Dấu Vết
Tô Vi Vi cười khẽ một tiếng nhưng cũng không đồng ý với yêu cầu của Cố Dung Thời.
"Nếu anh liên hệ được với bên trên thì tốt quá. Cố Dung Thời, anh cứ yên tâm em chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Cô nói xong câu đó cũng không đợi Cố Dung Thời nói gì đã trực tiếp cúp điện thoại.
Đúng vậy, cô chắc chắn sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì.
Nhưng, cô chắc chắn cũng sẽ không đứng yên chờ đợi ở chỗ này.
Chờ lâu thêm một lát thì có khả năng Tiểu Huyên Huyên sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Cho dù Cố Dung Thời có thể dẫn người tới đây nhưng trong khoảng thời gian trước khi bọn họ đuổi tới cũng không thể đảm bảo là Tiểu Huyên Huyên vẫn sẽ luôn an toàn phải không?
Vạn nhất...vạn nhất chẳng may xuất hiện cái một trong một vạn khả năng kia, Tiểu Huyên Huyên bị thương rồi thì phải làm sao?
Như vậy cả đời này Tô Vi Vi cũng không thể tha thứ cho bản thân được mất.
"Tiểu Huyên Huyên chính là một tiểu đậu đinh ngốc nghếch, chỉ sợ lúc này cô nhóc đã sợ đến mức khóc nhè rồi, mình không đi thì làm sao mà được."
Tô Vi Vi cười cười.
"Không cứu tiểu đậu đinh ra ngoài, mình làm sao có thể yên tâm hưởng thụ tiền mà tiểu đậu đỉnh vất vả kiếm cho mình tiêu đây."
Tô Vi Vi lại một lân nữa đi về phía khách sạn kia. Lần này, cô nhất định sẽ tìm ra chỗ mà Tiểu Huyên Huyên đang bị nhốt...
Chỉ là...vừa muốn đi vào khách sạn thì bỗng nhiên Tô Vi Vi thấy được hai người đàn ông đang đi tới.
Một cao một thấp, một béo một gây.
Mà sau lưng người đàn ông kia đang bị dán một miếng dán hình con thỏ.
Bởi vì người đàn ông này mặc áo sơ mi hoa nên miếng dán con thỏ ở trên người anh ta trông cũng không rõ ràng lắm. Nhưng vào thời điểm Tô Vi vi nhìn thấy miếng dán kia suýt chút nữa đã ngây người.
Miếng dán kia là vào buổi sáng hôm nay lúc cô giúp Tiểu Huyên Huyên thay quần áo, cô nhóc kia thấy miếng dán con thỏ đáng yêu nên đã cố ý dán trên cổ tay của bản thân.
Nhưng vào lúc này, miếng dán con thỏ đó vậy mà lại ở trên áo người đàn ông kia.
Hơn nữa nhìn kỹ thì miếng dán con thỏ kia còn đang bị dán ngược.
Tô Vi Vi tựa hô đã tưởng tượng ra hình ảnh lúc Tiểu Huyên Huyên bị người ta khiêng lên vai đã lén trợn mắt rồi thật cẩn thận dán miếng dán lên áo người đàn ông kia.
"Cô nhóc Tiểu Huyên Huyên này...
Vào thời khắc mấu chốt thế mà còn biết lưu lại manh mối.
Đôi mắt Tô Vi Vi cảm thấy hơi cay.
Cô nhóc này cũng thật là lợi hại.
Chờ sau khi tìm được Tiểu Huyên Huyên, cô sẽ ít bắt nạt cô nhóc này lại một chút...
Tô Vi Vi bảo trì khoảng cách nhất định với hai người đàn ông kia rồi nghe lén hai người đó nói chuyện.
Tên mập lùn nói chuyện nghe hơi khờ khạo.
"Đại ca, không phải trước nay chúng ta chỉ bắt các cô gái nhỏ thôi sao? Sao hôm nay lại đi bắt một cô nhóc con vậy? Đứa bé kia còn nhỏ như vậy thì có dùng được không?”
Tên cao gây hừ lạnh một tiếng, "Vậy là mày không hiểu rồi, những kẻ có tiên kia đều là một đám cổ quái. Ngày hôm qua vậy mà lại có một kẻ không thích các cô gái nhỏ xinh đẹp mà đi thích kiểu con nít chưa nảy nở như này. Vậy nên hôm qua thủ lĩnh có bảo chúng ta đi bắt hai đứa nhỏ về, vốn dĩ tao còn muốn đi nhà ga dạo thử nhưng không nghĩ đến...ở trên bãi biển đã đụng phải một đứa."
Tên mập lùn khó hiểu, " Nhưng mà đại ca, không phải là thủ lĩnh không cho phép chúng ta ra tay ở bãi biển này à? Nói cái gì mà con thỏ không ăn cỏ gần hang, chúng ta làm như vậy có phải là không tốt lắm không?”
"Này thì có cái gì đâu, lâu lâu một hai lân chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa tao thấy con nhóc kia thoạt nhìn cũng rất thông minh lanh lợi, nói thật đến bản thân tao nhìn còn thấy có hơi động tâm, vậy thì lại càng không sợ những vị khách hay bắt bẻ kia. Nhưng mà để cho tao nói thì chị gái của nhóc con kia càng xinh đẹp hơn, thật là muốn... Hắc hắc, chỉ tiếc là mục tiêu quá lớn không dễ dàng ra tay, bằng không tao đã bắt luôn cô chị vê đây hưởng thụ cho thật là tốt."...