Chương 382 - Báo Tin
Chương 382 - Báo TinChương 382 - Báo Tin
"Cảm ơn mày nhé, Labrador."
Tô Vi Vi xoa xoa đều chú chó Labrador cô mới mang ra từ trong không gian.
Nó thật sự đã giúp cô một đại ân.
Nhưng mà hành động tiếp theo cô lại không tiện mang theo nó đi cùng.
Thật ra Tô Vi Vi muốn mang nó vào lại không gian nhưng lúc này nhìn hai mắt vô cùng đáng thương đang trông mong nhìn cô của nó cô lại có chút không lỡ.
Chú chó Labrador này còn rất nhỏ, chưa đến một tuổi nên hiện tại nó đang trong giai đoạn hoạt bát nhất.
Thời gian trong không gian trôi nhanh gấp mười lần so với ngoài thực tế, hơn nữa ở trong đó nó sẽ không có chủ nhân làm bạn nên rất là cô đơn.
Nếu chưa từng mang nó ra khỏi không gian thì Tô Vi Vi cũng không cảm thấy gì cả. Nhưng bây giờ cô đã mang nó ra ngoài, dùng xong lại ném nó về lại không gian thì có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Trong giây lát Tô Vi Vi có hơi mâm lòng.
"Vậy thì...mày cứ đợi ở bên ngoài nhé. Tao vào trong đó cứu người, mày ở bên ngoài chờ tao trở ra nhé?"
"Gâu, gâu gâu"
Chú chó Labrador vui vẻ kêu lên mấy tiếng.
Đôi mắt ngập nước kia tựa hồ lộ ra cảm giác vô cùng vui sướng.
Tô Vi Vi xoa đầu Labrador.
"Được rồi, mày ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ tao. Tao rất nhanh sẽ đưa chủ nhân mới của mày trở về, đến lúc đó hai đứa bọn mày sẽ cùng nhau lớn lên nhé."
Tô Vi Vi hít sâu một hơi rồi đi vào khách sạn.
'Máy dò xét sinh vật không rõ trên cổ tay cô không ngừng nhấp nháy. Lúc này sắc mặt cô không đổi, trạng thái vẫn nhàn nhã đi dạo xung quanh khách sạn trông hệt như một du khách đến hải đảo du lịch.
Chỉ là sau khi đi dạo một vòng Tô Vi Vi hơi nhíu mày lại.
Theo kết quả dò xét của máy dò xét sinh vật không rỡ Tiểu Huyên Huyên hiện tại đang ở tâng ngầm của khách sạn này, nhưng cô đã loay hoay ở chỗ này rất lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy cửa đi xuống dưới đó.
Không có thang máy cũng không có cầu thang.
Thậm chí...Tô Vị Vi làm bộ lơ đãng hỏi thăm qua nhưng chỗ này ngay cả bãi đỗ xe cũng không có chứ đừng nói nhà kho hay hâm ngầm gì.
Như vậy thì có vẻ không thích hợp lắm nha.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy đoán, Tô Vi Vi lập tức rời khỏi khách sạn tìm một buồng điện thoại công cộng gọi ngay cho Cố Dung Thời.
May mắn là trên người Cố Dung Thời có điện thoại di động.
"Vi vI.
Cố Dung Thời rất nhanh đã nghe máy, "Là em à? Em thế nào rồi?"
"Cố Dung Thời là em đây, anh cứ yên tâm em vẫn đang rất tốt hơn nữa hình như em đã tìm ra chỗ bọn họ nhốt Tiểu Huyên Huyên rồi, chỉ là...tình huống nơi này có vẻ như rất phức tạp."
"Có ý gì? Tô Vi Vi em đừng có mà làm bậy, rốt cuộc hiện tại em đang ở chỗ nào?”
"Em đang ở khách sạn **, em hoài nghi đây là một cứ điểm của bọn bắt cóc trẻ con. Em nghỉ ngờ trẻ con bị bắt cóc không chỉ có mỗi mình tiểu Huyên Huyên, chỉ sợ là toàn bộ khách sạn này đều có vấn đề. Nếu đúng như suy đoán của em vậy thì Cố Dung Thời, anh có thể liên hệ với bên trên không? Em lo lắng thế lực của người đứng sau sẽ không nhỏ đâu."
Lúc này sắc mặt của Cố Dung Thời ở đầu bên kia điện thoại đã sớm đông lạnh.
Anh hiểu rõ ý tứ trong những lời kia của Tô Vi Vi, cô đang hoài nghi thế lực chủ mưu của bọn bắt cóc này không nhỏ, nếu trực tiếp báo cảnh sát chỉ sợ không những không thể cứu được người còn có thể rút dây động rừng, khiến cho bọn chúng mang theo người chạy mất. Vậy nên cô mới muốn anh liên hệ với bên trên sau đó ra tay bất ngờ bắt tập kích bọn chúng.
"Tô Vi Vi, tôi có thể liên hệ với bên trên nhưng yêu cầu một chút thời gian. Vậy nên hiện tại em không được xúc động, Tiểu Huyên Huyên chắc chắn sẽ không có việc gì. Em đồng ý với tôi không được phép tự tiện hành động, tôi sẽ lập tức qua đó ngay."
"Ha hả..."