Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386 - Quen Thuộc

Chương 386 - Quen Thuộc Chương 386 - Quen ThuộcChương 386 - Quen Thuộc

Tiểu Huyên Huyên lưu luyến mà liếm liếm ngón tay.

Tuy rằng chị Vi Vi cho bé xem những phim phóng sự kia có nói trên ngón tay thật ra rất bẩn, nhưng...

"Chị hai cũng nói, no bụng rồi mới có sức làm việc, ngô...ăn no mới có sức lực giảm béo vậy nên ăn no rồi mới có sức lực khóc..."

Không thể không nói, tính logic của Tiểu Huyên Huyên thật sự rất mạnh.

"Hơn nữa... chị hai nhất định sẽ tìm được em, chờ chị ấy tìm đến em sẽ khóc cho chị ấy xem - -"

Đến lúc đó chị Vi Vi khẳng định sẽ vô cùng đau lòng.

Sau đó sẽ lập tức mang cô bé đi ăn ngon nha - -

Tiểu Huyên Huyên hiện tại còn có thể tâm tình không tồi mà tưởng tượng đến lúc đó chị Vi Vi sẽ mang cô bé đi ăn món ngon gì.

"Em gái, em đúng thật là...Đáng tiếc, chỉ sợ là em sẽ không còn được gặp lại chị gái của em nữa."

"Không có khả năng!"

Tiểu Huyên Huyên lập tức hét lên một tiếng, giọng nói trẻ con cô nhóc lại có thể nghe ra cảm giác khẳng định.

"Chị hai của em nhất định sẽ tìm được eml Chị hai em vô cùng tài giỏi!"

Những người này vậy mà cũng dám hoài nghi chị Vi Vi đại ma vương của cô bé.

Thật là...

Tiểu Huyên Huyên khinh bỉ nhìn qua - - —

Nhưng phàm nhân này sẽ không thể biết được đại ma vương đáng sợ đến mức nào!

Tô Vi Vi, người đang nằm trên mặt đất giả vờ bất tỉnh, cảm thấy được an ủi.

Không hổ là nhóc con do chính tay cô nuôi.

Thời khắc mấu chốt vẫn là đứng về phía cô.

Đang chuẩn bị mở mắt kêu Tiểu Huyên Huyên lại đây.

Đột nhiên...

"Dung Tình, cô đúng là tốt nhầm chỗ, một tiểu nha đầu cũng biết trước tiên làm bụng mình no trước, cô thì hay rồi, còn lo cho người khác, còn cho con bé đó bánh bao, cũng chưa thấy nó nói được câu cảm ơn nào đâu."

"Nhã Đồng, cô đừng nói vậy, cô bé còn nhỏ, hơn nữa... Tôi đúng thật không nên nói chị gái cô bé."

"Dung Tình cô đúng là vô dụng, nếu không phải tại cô, tôi cũng không rơi vào tình cảnh này."

"Nhã Đồng cô nói cái gì vậy, rõ ràng là cô nghe thấy anh họ tôi ở đây nên cô mới một hai đòi tôi phải dẫn cô đi..."

Nghe hai người bên kia bắt đầu tranh cãi nội bộ, Tô Vi Vi chậm rì rì mở mắt ra, nhanh chóng quét nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng kín, lỗi ra duy nhất, chính là cánh cửa đóng chặt bên kia.

Phòng rất lớn, bên trong có...Nơi này có chút tối tăm, nhìn qua hình như thấy được khoảng 20 người.

Đều là nữ, khoảng hai mươi mấy tuổi, nhóc con duy nhất ở đây cũng chỉ có mỗi Tiểu Huyền Huyên.

Xem ra, đều là các thiếu nữ bị bắt cóc đến.

Đa phần đôi mắt bọn họ đều đã dại da, cũng chỉ còn hai cô gái tên Dung Tình với Nhã Đồng bên kia còn có tâm trạng đấu võ mồm.

Tiểu Huyên Huyên tùy tiện ngồi dưới đất, đầu nhỏ chốc lát lại quay bên trái, chốc lát lại quay sang phải, giống như không hiểu sao hai chị gái nhỏ đột nhiên lại cãi nhau.

Đúng lúc này...

Một ánh mắt quen thuộc từ phía sau bỗng truyền đến.

Tiểu Huyên Huyên giật mình, nhanh chóng quay đầu lại.

Đôi mắt đen lập tức sáng lấp lánh.

Chị hai

Tiểu Huyên Huyên lập tức lao tới, miệng nhỏ muốn hét to.

Chỉ là...

Vừa mới mở miệng ra, đã nhận được ánh mắt của chị mình.

"Không được hét"

Tuy rằng chị hai không nói ra miệng, nhưng ý tứ trong mắt thể hiện rất rõ ràng. Tiểu Huyên Huyên lập tức vươn tay mập mạp che kín miệng mình.

Huyên Huyên không hét nữa-

Tô Vi Vi gật đầu, tiểu nha đầu thật ngoan.

Duỗi tay vẫy nhẹ.

Tiểu đậu đỉnh lập tức từ trên mặt đất bò dậy, sau đó lắc lư lắc lư chạy lại.

Vừa chạy vừa dùng tay che miệng mình, không để cho bản thân phát ra tiếng nào.

"Thình thịch."

Tiểu Huyên Huyên bổ nhào vào lồng ngực Tô Vi Vi, vừa nãy còn là một tiểu đậu đinh vui tươi hớn hở, bây giờ không hiểu sao lại có chút ủy khuất.

Vữa nãy bên người không có chị hai, cũng không có chị Mạn Mạn, không có bà ngoại Chu, ông ngoại Chu, không có ba Tô mẹ Tô, thực ra tiểu đậu đinh có chút sợ hãi.

Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy chị hai, đôi mắt Huyên Huyên nháy nháy, từng giọt nước mắt to tròn lập tức lạch cạch mà rớt ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment