Chương 393 - Lo Lắng
Chương 393 - Lo LắngChương 393 - Lo Lắng
Vậy thì tuyệt đối không thể để cho hắn chạy được.
Tăng cường nhân lực, cứ nhốt tất cả những người chạy ra ngoài lại trước và không cho phép bất kỳ ai rời đi.
Ngoài ra... còn phải tìm chuyên gia đến, cần người biết xua đuổi rắn rết, còn cần đội ngũ y tế túc trực, sau đó sẽ cho người đi xuống càn quét toàn bộ sòng bạc ngầm!
Bây giờ có rất nhiều việc phải làm đó.
Nhưng mà... Nếu như có thể loại trừ cái sòng bạc ngầm này, và có thể bắt chủ sở hữu của sòng bạc ngay tại chỗ, đó cũng là một thành tích tuyệt vời.
Thành tích, tựa hồ đang vẫy tay với bản thân rồi.
Người vốn đang giữ lấy Cố Dung Thời nhanh chóng rời đi rồi.
Nhưng mà...
Cũng có ai quan tâm đến.
Cố Dung Thời đột nhiên nhìn thấy Tô Vi Vi cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt mình, vừa mừng vừa sợ.
Tỉ mỉ quan sát, nhìn từ trên xuống dưới môt lúc lâu, cuối cùng mới xác định, đúng thật là Tô Vi Vi, hơn nữa còn là Tô Vi Vị hoàn hảo không có thương tổn gì.
"Thật tốt quá."
Cố Dung Thời thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra, trực tiếp ôm Tô Vi Vi vào lòng.
"Cũng may em không có chuyện gì.'
'Khụ, khụ khụ -"
Ở giữa hai người, một thân ảnh nhỏ bé liên tục ho khan, thể hiện sự tồn tại của mình.
Thân mình của Cố Dung Thời cứng đờ.
Nhìn tiểu đậu đinh đang được Tô Vi Vi ôm vào lòng.
Tiểu đậu đinh vẫn dùng hai tay che lại hai mắt của mình như cũ, giọng nói non nớt run run.
"Chị ơi, Huyên Huyên mỏi tay rồi, có thể buông tay ra được không?”
Tô Vi Vi buồn cười để cô bé xuống đất.
"Ừm, có thể buông tay ra rồi." Vừa rồi bên dưới đều là đám người hoảng loạn, còn có rắn gì đó, Tô Vi Vi lo lắng dọa đến Tiểu Huyên Huyên, bảo em ấy cứ che đôi mắt lại.
Tiện thể cũng thuận tiện để Tô Vi Vi cứu người, đánh người và... Lấy độc trị độc không phải sao.
Không thể không nói, Tiểu Huyên Huyên hôm nay cũng khá ngoan ngoãn, bảo em ấy che đôi mắt lại, em ấy liền mặc kệ bên ngoài ôn ào nhốn nháo như thế nào, đều cũng sẽ nghe lời mà che đôi mắt lại.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tô Vi Vi, Tiểu Huyên Huyên thở ra một hơi dài và nghiêm túc, rôi buông hai bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình.
"Oa, tay của Huyên Huyên ê ẩm quá -"
Tô Vi Vị:... Con nít con nôi, bớt nói từ láy đi.
"Chị ơi, bụng của Huyên Huyên lại đói rồi, muốn ăn gì ngon ngon nha -"
Tiểu Huyên Huyên thuần thục ôm đùi của Tô Vi Vĩ.
"Hôm nay Huyên Huyên tự mình kiếm tiền đó nha - bán được nhiều thật nhiều sự đáng yêu."
Tô Vi Vi sắp giận đến bật cười rồi.
Đúng vậy, Tiểu Huyên Huyên em vì lần bán manh quá thành công này mà bị người ta theo dõi, bắt cóc thành công.
"Ừm, Tiểu Huyên Huyên thật giỏi, để cải thiện trình độ bán manh của em, chị đã quyết định sau khi trở về sẽ dạy cho em một bài học, để em biết được cái gì mới là bán manh chân chính.
Tuy rằng chuyện hôm nay không thể trách Tiểu Huyên Huyên được.
Nhưng mà... Giáo dục về an toàn cho trẻ em vẫn cần được đưa vào bài học hàng ngày.
Ít nhất phải để cho cô bé nhìn thấy ai cũng không thấy xa lạ này biết được, không thể đi cùng với người lạ, không được ăn đồ mà người lạ đưa cho, không được uống nước mà người lạ đưa cho.
Loại chuyện bị bắt cóc như hôm nay, tuyệt đối không thể xảy ra thêm lần nào nữa.
Tiểu Huyên Huyên đang ôm đùi Tô Vi Vi cảm nhận được hàn ý dày đặc trong tiếng cười của chị gái, cô bé rùng mình một cái, cái tay nhỏ đang ôm đùi cũng buông ra.
Lộc cộc lộc cộc lui lại hai bước, suy nghĩ một chút, xoay người ôm lấy đùi của Cố Dung Thời. Anh trai này tuy rằng có đôi khi rất xấu rất xấu, nhưng mà... Chỉ cần em ấy dùng tuyệt chiêu, anh ấy sẽ rất có ích đó -
"Anh Cố ơi, lúc nãy chị gái lợi hại lắm -"
"Chị tìm được Tiểu Huyên Huyên, còn dẫn Tiểu Huyên Huyên tới gặp anh đó -"
"Anh Cố ơi, anh gặp được chị gái có vui không ạ -"
"Anh Cố ơi, em và chị gái đều rất nhớ anh đó nha -"
Không sai, Tiểu Huyên Huyên đã phát hiện.
Chỉ cần em ấy khen ngợi chị gái trước mặt anh Cố, anh Cố ngay lập tức từ một anh trai xấu xa trở thành anh trai thiên sứ.
Chẳng những sẽ cho em ấy rất nhiều đồ ăn ngon, còn có thể trấn an đại ma vương tỷ tỷ trong nháy mắt.
Quá thần kỳ rồi -