Chương 411 - Lời Hay Lỗ
Chương 411 - Lời Hay LỗChương 411 - Lời Hay Lỗ
Tô Vi Vi thấy mẹ Tô và ông ngoại Chu hai cha con này đang chớp mắt nghi hoặc nhìn mình lập tức cười càng xán lạn.
Rất tốt, phi thường tốt.
May mắn là chỉ số thông minh của ba chị em cô không theo mẹ Tô.
"Mẹ à, mẹ có thể nói cho con nghe xem mấy cái phiếu rút thăm trúng thưởng này từ nấy đến giờ ngài đã xài hết bao nhiêu tiền rồi không?
Mẹ Tô:... Trợn mắt há mồm (((š;)))
Từ từ...
Bà ấy đã xài hết bao nhiêu tiền rồi í nhỉ?
Hình như...
Mẹ Tô nhìn những phiếu rút thăm trúng thưởng bà ấy đã mua từ sáng đến giờ đang nằm rải rác dưới chân mình.
Còn cả phiếu rút thăm trúng thưởng chưa mở đang để trong túi.
"Hình, hình như là hơn bốn trăm đồng?"
Tô Vi Vi cười tửm tỉm gật gật đầu.
"Bốn trăm đồng đổi lấy quà tặng có giá gần một trăm đồng, thật là lợi hại đó-"
"Đúng rồi, con quên chưa nói cho mẹ biết. Những quà tặng này tính một trăm đồng là theo giá thị trường nhưng nếu nhập hàng số lượng lớn thì nhiều lắm chỉ cân năm mươi đồng mà thôi. Trong này đắt nhất chỉ có tấm thảm lông dê kia giá khoảng hai mươi đồng tiền."
Mẹ Tô:...Đã chịu đả kích thật lớn š (@@;)3
Bà ấy...bà ấy bỏ ra bốn trăm đồng tiên đổi lấy mấy đồ vật trị giá năm mươi đồng tiền?
Cái này... cái này...
"Không được!"
Mẹ Tô chỉ vào những phần thưởng như bột giặt còn có thảm lông dê linh tinh kia.
"Mẹ, mẹ muốn tìm bọn họ đòi lại tiền! Đây không phải là đang lừa tiền sao?"
"Được rôi." Tô Vi VI ngăn lại mẹ Tô đang vô cùng kích động.
"Không thấy trước đó người ta đều đã treo biểu ngữ rồi sao? 'Rút thăm trúng thưởng không chấp nhận đổi trả quà tặng'. Người ta treo biểu ngữ chính là đề phòng những người có ý tưởng muốn trả quà đòi tiên như mẹ đó. Hơn nữa, mẹ bỏ tiên ra mua là phiếu rút thăm trúng thưởng mà không phải là những quà tặng kia nha, bây giờ còn đòi trả hàng cái gì mà trả hàng."
Những hoạt động như này...
Người tổ chức ra hoạt động rút thăm trúng thưởng này khẳng định có vấn đề, nhưng...những người mắc mưu cũng chỉ có thể chấp nhận.
"Thật... thật sự không thể trả hàng?”
Cảm xúc của mẹ Tô đã chuyển từ vui sướng sang đau thương.
Tiền ơi...
Đó đều là tiền của bà ấy...
"Ha hả, chứ mẹ nghĩ sao?"
Mẹ Tô:...Được rồi, đã biết, trả hàng là không được.
Hu hu hu.
Mẹ Tô ôm túi bột giặt như muốn khóc tới nơi.
Tô Vi Vi nhìn mẹ Tô đang đau lòng.
Nói cho cùng thì cũng do mẹ Tô lại bắt đầu phiêu.
Hơn bốn trăm đồng tiền, trước kia mẹ Tô đi làm thuê ở tiệm cơm nhỏ kia một tháng cũng không kiếm được nhiều như vậy. Kết quả là hiện tại bà ấy trong khoảng thời gian không đến một buổi sáng đã tiêu sạch số tiền kia.
Mà không riêng gì mẹ Tô, ông ngoại Chu sau khi trở thành người phụ trách mua sắm của cửa hàng món kho Cổ Vịt Nhà Bà Ngoại có tiên lương rồi cũng đã bắt đầu phiêu.
Chuyện rút thăm trúng thưởng lần này tuy đã chịu thiệt nhưng nhìn nhận về lâu về dài thì đây chưa chắc không phải là chuyện tốt.
"Còn muốn tiếp tục rút thăm trúng thưởng nữa không?”
Mẹ Tô và ông ngoại Chu đều đau thương mà lắc lắc đầu.
Không rút, không rút, bọn họ sẽ không bao giờ rút thăm trúng thưởng nữa.
Rút càng nhiều thì mất càng nhiều thiền, bọn họ sao còn dám rút nữa chứ. "Vậy được rồi, nếu đã không muốn rút nữa vậy chúng ta về nhà thôi, vê nhà rồi lại nói."
Đoàn người uể oải kéo nhau về nhà.
Trong đó cũng chỉ có mình Tô Vi Vi là tâm trạng không tệ lắm.
À, đúng rồi còn có cả Tiểu Huyên Huyên đang chơi đùa cùng Bé Ngoan nữa.
Bởi vì Huyên Huyên cũng không có bị mất tiền nha -...
Về đến nhà.
Bà ngoại Chu sau khi biết được chuyện ngu ngốc mà mẹ Tô và ông ngoại Chu đã làm thì:
"Tiểu Tô à, con đi mua hai con cá đi trưa nay nhà chúng ta ăn cá."
Bà ngoại Chu kiếm cớ kêu ba Tô đi ra ngoài.
Chuyện như dạy dỗ ông bạn già và con gái này tốt nhất vẫn đừng nên để con rể thấy được.
Hơn nữa theo Vi Vị nói thì ba Tô chỉ là một tòng phạm nên ông ấy cũng không cần bị dạy dỗ lại.
Ba Tô lưu loát đứng dậy.
"Dạ vâng thưa mẹ, con đi mua cá ngay đây. Nhưng chỉ mua có hai con thì có đủ không ạ?'
Nếu không ông ấy lại mua nhiều mấy con?