Chương 412 - Mẹ Xong Đời Rồi
Chương 412 - Mẹ Xong Đời RồiChương 412 - Mẹ Xong Đời Rồi
Đoán chừng nhà họ Tô trong khoảng thời gian sắp tới sẽ thường xuyên ăn cá.
Đúng vậy, bản thân ông ấy cũng muốn ăn nhiều cá một chút.
Sau khi nghe thấy bà ngoại Chu trả lời là không cần thì ba Tô nhanh chóng ra ngoài, ông ấy quyết định ít nhất là trong nửa tiếng tới sẽ không về nhà.
Chờ sau khi thấy ba Tô đã ra ngoài, bà ngoại Chu quét mắt nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha...
"Tạch.
Ông ngoại Chu lập tức đứng dậy đi qua đỡ bà ngoại Chu ngồi xuống ghế sô pha.
Mẹ Tô thấy một màn như vậy cũng khó có khi thông minh được một lần. Bà ấy cũng nhanh chóng đứng dậy từ ghế sô pha thập phần ân cần đi rót ly nước ấm cho bà ngoại Chu uống.
"Mẹ à, uống nước đi."
Mà Tiểu Huyên Huyên vốn dĩ trước đó đang kéo Bé Ngoan đến một góc ở bên cạnh ngôi chơi.
Cô bé muốn yên lặng chơi cố hết sức giảm thiểu sự tồn tại của bàn thân.
Nhưng vào lúc này cũng đã đứng lên, lộc cộc mà chạy lại gần sau đó lấy một chùm nho trên bàn trà đưa đến trước mặt Tô Vi Vi.
"Chị hai, nho này ăn ngon lắm - -"
Nhìn thấy Tô Vi Vi đã nhận lấy chùm nho còn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mình, lập tức Tiểu Huyên Huyên đã cảm thấy an tâm.
Cô bé rúc người vào bên chân Tô Vi Vi rồi đưa mắt nhìn mẹ Tô.
Hai mắt to đen nhánh cong thành hình trăng non.
Ma mi à, mẹ đã lấy lòng sai người rồi -
Chị Vi Vi mới là quan trọng nhất đó -
Mẹ Tô hiển nhiên không tiếp nhận được ánh mắt của con gái nhỏ, giờ phút này bà ấy đang lo được lo mất chờ đợi mà nhìn mẹ ruột của mình, chính là bà ngoại Chu thẩm phán.
Bà ngoại Chu chưa nói chuyện đã thở dài trước.
"Kim Diệp à, con lại phiêu rồi đấy." "Bốn trăm đồng tiên nháy mắt đã bị con tiêu hết mà còn không cảm thấy có chuyện gì. Nếu hôm nay không phải nhờ Vi Vị đến kịp thời có phải con đã trực tiếp tiêu hết bốn nghìn đồng rồi không?"
Mẹ Tô chớp chớp hai mắt, nhỏ giọng thì thâm, "Tiền trong ví của con không có bốn nghìn mà chỉ có tám trăm đồng mà thôi."
Bà ngoại Chư:...
"Cạch."
Ly nước trên tay bị bà ngoại Chu để xuống bàn trà thật mạnh.
Còn dám tranh luận?!
Mẹ Tô lập tức không dám động đậy.
Thật là đáng sợ.
Vừa rồi tại sao bà ấy lại buột miệng nói ra như vậy chứ?
Ông ngoại Chu đang đứng bên cạnh cũng lập tức nhích sang bên cạnh hai bước, ông ấy muốn cách xa mẹ Tô ra.
Đứa con gái này lớn lên một chút cũng không giống ông ấy, nhìn ông ấy mà xem đều biết vào thời khắc quan trọng thì luôn im lặng là vàng.
Bà ấy đều đã tức giận như vậy, ở bên cạnh còn có Vi Vi đang trợ trận mà con gái ông ấy còn dám mở miệng?
Ông ấy thì chỉ thiếu nước lấy keo dán lên miệng bản thân.
Mà con gái ông ấy vào thời điểm này còn dám mở miệng tranh luận?
Con gái à, con nên tinh ý chút đi.
Bà ngoại Chu hít sâu mấy hơi...thôi được rồi, bà ấy từ bỏ.
Bà ấy đã dạy dỗ con gái mình hơn ba mươi năm rồi nhưng cũng không thấy nó tiến bộ lên bao nhiêu, bà ấy cũng hết cách rồi cứ trông cậy vào Vi Vi đi.
Vi Vi à, cháu nói nên làm sao bây giờ?”
Tô Vi Vi lột vỏ một qur nho rồi đút cho bà ngoại Chu ăn.
"Bà ngoại, bà đừng nóng giận nữa. Chuyện hôm nay thật ra cũng nên trách cháu."
Nghe Tô Vi Vi nói vậy, mọi người trong phòng lập tức nhìn về phía cô.
Tại sao Vi Vi lại ôm trách nhiệm của chuyện người này lên người bản thân?
Cái này... cái này không phù hợp với nhân thiết của con bé nha. Tô Vi Vi cười cười.
"Nói ra thì việc như rút thăm trúng thưởng này cháu cũng đã từng tổ chức qua một lần rồi. Trước đó nữ trang Bella tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng giải nhất còn là một chiếc ô tô con nha, cái này so với một căn nhà còn qúy giá hơn nhiều. Nói cho cùng thì mẹ cháu cũng là bị cháu ảnh hưởng nên mới to gan mà bỏ ra nhiều tiền như vậy đi rút thăm trúng thưởng."
Nghe Tô Vi Vi nói thế mọi người đều gật đầu theo.
Đặc biệt là mẹ Tô, bà ấy đã gật đầu như đảo tỏi.
Đúng vậy, đúng vậy. Bà ấy vừa nhìn thấy chương trình rút thăm trúng thưởng kia đã nghĩ ngay đến hoạt động rút thăm trúng ô tô con mà Vi Vi từng tổ chức trước đó.
Bà ấy biết rõ Tô Vi Vi xác thật là có mua một chiếc ô tô con làm phần thưởng cho hoạt động.
Nếu người khác đã có thể rút thăm trúng ô tô con thì vì sao bà ấy lại không thể rút trúng nhà ở?
"Vi Vi à, con, con quá hiểu mẹ rồi."
Không hổ là con gái của bà ấy, vào thời khắc mấu chốt chẳng những có thể thấu hiểu mà còn có thể giải vây cho bà ấy.
Tô Vi Vi nhìn mẹ Tô đang cảm động đến nước mắt lưng tròng, khóe miệng cô tươi cười càng rực rỡ.
Tiểu Huyên Huyên đang dựa sát bên người Tô Vị Vi bỗng nhiên rùng mình một cái.
Cô bé lập tức đưa mắt nhìn mẹ Tô tràn ngập đồng tình.
Ma ma à, mẹ xong rồi -