Chương 437 - Thích Khen
Chương 437 - Thích KhenChương 437 - Thích Khen
Nói đến Dung Tình...
"Cố Dung Thời, sao mấy hôm nay em lại không nhìn thấy Dung Tình vậy?”
Từ sau khi trở về từ hải đảo, Dung Tình vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, cứ như là một người tùy tùng vậy.
Mấy ngày nay đột nhiên không thấy bóng dáng của cô ấy, Tô Vi Vi cũng cảm thấy có chút không quen.
"Không phải em ngày nào cũng trốn ở trong phòng không chịu gặp người khác hay sao?”
Cố Dung Thời buồn cười lắc đầu.
"Dung Tình không dám đến quấy rầy em, cũng không biết em ấy đang mân mê cái gì, nhưng mà nếu em đã ra ngoài rồi, chắc là em ấy cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.
Thật ra Cố Dung Thời có chút bực bội.
Người em họ này xuất hiện, chẳng những phá vỡ cuộc sống yên bình của anh, khiến trong phòng anh có thêm một người con gái không phải là Tô Vi Vi, còn luôn yêu thích việc vây quanh bên người Tô Vi Vĩ.
"Dung Tình em ấy, gần đây dùng sản phẩm dưỡng da của em, cảm giác cả người em ấy càng ngày càng tỏa sáng rồi."
"Dung Tình càng ngày càng trắng?"
Tô Vi Vị đối với đánh giá này của Cố Dung Thời cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Điều này thuyết minh cho cái gì?
Thuyết minh chất lượng mỹ phẩm cô nghiên cứu ra thật sự rất tốt.
Nhìn xem, Dung Tình mới dùng được một khoảng thời gian ngắn nhưng da cô ấy đã càng ngày càng trắng.
Nhưng mà...
"Cố Dung Thời, anh dùng từ trắng' để miêu tả một cô gái sẽ không quá thích hợp, anh có thể nói là xinh đẹp, đáng yêu hoặc mỹ lệ cũng được."
Tô Vi Vi giảng dạy một khóa dùng từ nho nhỏ cho Cố Dung Thời -
Vẻ mặt Cố Dung Thời đầy bất đắc dĩ mà tươi cười. Không, đó là Vi Vi không hiểu.
Dung Tình em ấy... Dùng "lượng' để hình dung mới có thể chuẩn xác nhất.
Nhưng mà...
Thôi cứ vậy cũng được.
Đổi đề tài khác đi.
"Tuy rằng chuyện hôm nay đã được giải quyết, nhưng thật ra... Đối phương đúng là đã tìm ra được một lỗ hổng, em đã nghĩ ra sẽ giải quyết lỗ hổng kia như thế nào chưa?”
Khó có lúc Cố Dung Thời lại tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Tô Vi Vi cũng theo bản năng mà nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại.
"À, anh nói là chuyện tặng phẩm kia à?"
"Đúng vậy.'
Cố Dung Thời gật gật đầu.
"Chuyện hôm nay đối phương mượn vấn đề chất lượng của tặng phẩm để đến cửa hàng làm loạn còn dễ giải quyết, bởi vì tôi tin tưởng sản phẩm qua tay em nhất định sẽ không có vấn đề gì. Nhưng... không thể phủ nhận những tặng phẩm kia của em đều là sản phẩm ba không. Trà hoa gì đó còn dễ nói chuyện, nhưng còn mấy món mỹ phẩm dưỡng da kia nếu là đồ ba không vậy xác thật rất dễ bị người ta lấy làm lí do đến cửa gây phiền toái."
Thậm chí nếu đối phương cố ý muốn tạo thành tội danh gì đó cho Tô Vi Vi vậy thì cô sẽ không thể giải quyết dễ dàng như vậy được nữa.
Tô Vi vi cũng gật đầu.
"Vấn đề anh nói em cũng đã nghĩ qua, trước đó là do em suy nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản, chỉ coi những mỹ phẩm dưỡng da hay những thuốc dán kia chỉ là một ít đồ vật nhỏ linh tinh không đáng nói. Tuy rằng bản thân em tự biết những thứ đó đều có chất lượng rất tốt nhưng rốt cuộc nếu không có bất kỳ giấy chứng nhận gì làm bằng chứng mà trực tiếp lấy làm tặng phẩm cho khách hàng sử dụng là quá lỗ mãng. Vậy nên vừa rồi em đã để chị Oánh Oánh thu hồi lại những tặng phẩm kia, trong khoảng thời gian sắp tới sẽ không dùng những thứ đó làm tặng phẩm nữa."
Trước đó khi Tô Vi Vi phân phó cho Đàm Oánh Oánh làm vậy Cố Dung Thời cũng có nghe thấy.
"Đương nhiên là tôi tin tưởng em làm việc có chừng mực, chỉ là... Vi Vi à, chẳng lẽ em không phát hiện sao? Thật ra em rất có thiên phú trong việc nghiên cứu những mỹ phẩm dưỡng da kia."
Tô Vị Vi:... Cố Dung Thời, anh đúng là một đứa trẻ thành thật.
Lời nói ra đều là lời nói thật đó.