Chương 473 - Đã Phát Hiện Ra Điêu Gì?
Chương 473 - Đã Phát Hiện Ra Điêu Gì?Chương 473 - Đã Phát Hiện Ra Điêu Gì?
Hơn nữa...
Tô Vi Vi chấm cho cậu út nhà mình điểm tán o( v)d
Theo đuổi phụ nữ còn không quên giúp Tô Vi Vi cô kiếm tiền, càng là hỗ trợ đánh quảng cáo, thật là người tốt.
Giờ phút này Tô Vi Vị trang điểm và mặc một thân theo phong cách đại tỷ.
Mặc áo lông chồn, mang theo kính, vừa thấy liền biết đây là người rất không dễ chọc.
Dù cho mẹ Tô có đứng ở chỗ này cũng nhận không ra cô.
Vì có thể theo dõi cậu út, Tô Vi Vị cô trả giá quá lớn.
Đương nhiên...
Lúc này Tô Vi Vi mặc quân áo không giống phong cách bình thường đang chăm chỉ chụp ảnh lưu niệm.
Cậu út Chu đang bồi hồi ở bên quầy Vị Quang.
"Chu Tử Kiệt?"
Thanh âm kinh ngạc truyền tới từ phía sau, thân mình của cậu út Chu cứng đờ, sau đó nhanh chóng xoay người.
"Trình, Trình tiểu thư."
Trình Lam cười khanh khách đi tới, "ÐĐều nói, kêu tên của tôi là được, gọi Trình tiểu thư nghe thấy quái quái."
Nói như thế nào nhỉ, ở niên đại này, tiểu thư cũng không xưng hô hay.
"Được, Trình... Trình Lam.”
'Như vậy mới đúng.
Trình Lam cười gật đầu, "Tại sao anh lại đến khu đồ trang điểm bên này... Là muốn mua tặng người khác sao? Vậy tôi phải đề cử những sản phẩm tốt nhất của Vi Quang với anh mới được.
Lập tức, cô rất nhiệt tình mà giới thiệu sản phẩm cho cậu út Chu.
Kết quả chính là...
Trong tay cậu út Chu nhiều ra vài túi quà tặng. "Cái kia... Cảm ơn, lại tặng cho tôi nhiều tặng phẩm như vậy."
"Không cần khách khí."
Trình Lam lắc đầu, "Tôi mới phải cảm ơn anh đã ủng hộ Vi Quang mới đúng, một lúc mà mua nhiều đồ như vậy..."
Trình Lam và cậu út Chu trò chuyện với nhau rất vui.
Cách đó không xa, Tô Vi Vi mặc áo lông chồn, đeo kính, lặng lẽ nghe ngóng thông tin.
Từ khi nào mà cậu út lại thân thiết với Trình Lam như vậy?
Mãi cho đến hai người tách ra, Tô Vị Vi cũng chưa tìm được đáp án mình cần.
Xem ra còn phải tiếp tục theo dõi.
Tô Vi Vi đi theo phía sau cậu út Chu, rời khỏi trung tâm thương mại.
Nhìn dáng vẻ tươi cười này của cậu út, kế tiếp khẳng định là muốn đi gặp chính chủ nhỉ?
Chỉ là...
Đi theo, đi theo...
Đột nhiên Tô Vị Vi phát hiện, hướng đi của cậu út Chu lại có chút quen mắt?
Chờ đến khi tới địa điểm đích...
Tô Vi Vi mới đột nhiên phản ứng lại.
Này...
Này không phải tiểu khu của bọn họ sao.
Người cậu út Chu thích ở ngay trong tiểu khu của bọn họ hay là...
Trơ mắt nhìn cậu út Chu đi vào trong cửa, Tô Vi Vi thở dài thật mạnh.
Cậu út à, cậu mang một đống đồ trang điểm trở về, chẳng lẽ là muốn tặng cho bà ngoại Chu và mẹ Tô sao?
Không biết Vi Quang là sản nghiệp nhà mình sao?...
"Tô... Vi Vi?"
Phía sau, giọng nói có hơi quen thuộc truyên đến.
Thân mình Tô Vi Vị cứng đờ.
Cô mặc thế này mà vẫn bị nhận ra. Đột nhiên quay đầu lại.
Bùi Cẩn đang có vẻ mặt quỷ dị, đứng ở phía sau của Tô Vi Vi.
Cái này...
Bùi Cẩn nhìn thiếu nữ trước mắt.
Bùi Cẩn:... Tuy không hiểu gì có chuyện gì nhưng cảm thấy vô cùng chấn động.
"Em... Muốn cứ như vậy về nhà?"
Bùi Cẩn tôn trọng lựa chọn cá nhân của Tô Vi Vi, nhưng là...
Nếu Tô Vi Vi thật sự cứ đi vào như vậy, bà ngoại Chu và mẹ Tô sẽ chịu không nổi đi?
Tô Mạn Mạn sẽ tiếp sở thích này của em gái mình sao?
Bùi Cẩn tỏ vẻ hoài nghi.
Tô Vi Vi:...
Vốn cô định đi tìm một chỗ nào đó để thay đồ, nhưng... Hiện giờ bị Bùi Cẩn nhìn đến...
Đại não của Tô Vi Vi nhanh chóng chuyển động, lúc này khẳng định không thể trực tiếp về nhà, càng không thể để người nhà nhìn được bộ dạng này của mình được.
Giờ phút này Tô Vi Vị đương nhiên chỉ có thể lựa chọn...
Đi tới nhà của Bùi Cẩn.
Thay quần áo, gội lại đầu.
Tô Vi Vi lại trở thành một cô gái nhỏ thanh thuần.
Chỉ là không mặc áo lông chồn khiến cô có chút lạnh.
Cũng may Bùi Cẩn còn có nhân tính, chủ yếu là không dám đắc tội cô em chồng tương lai, kịp thời cống hiến áo khoác của bản thân.