Chương 474 - Hiểu Lâm
Chương 474 - Hiểu LâmChương 474 - Hiểu Lâm
"Răng rắc..."
Cửa nhà Bùi Cẩn được mở ra.
"Răng rắc."
Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Mạn Mạn ôm tập tranh cùng mấy quyển sách, còn có một chồng phác thảo đi đến.
Sau đó...
Liếc mắt một cái liên thấy được bên sô pha, Tô Vi Vi đang mặc áo khoác của Bùi Cẩn, hai người lại đang cười vô cùng "ôn nhu" với nhau.
"Bang...
Quyển sách trên tay và giấy phác thảo rơi trên mặt đất, phác thảo bay tán loạn, nhưng Tô Mạn Mạn lại căn bản không có thời gian đi chú ý những cái đó.
"Mạn Mạn, em nghe anh nói, không phải như em nhìn thấy đâu..."
Vốn tưởng Bùi Cẩn sẽ nói ra lời kịch kinh điển trong phim thần tượng.
Kế tiếp chị gái của cô sẽ nói "Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe”.
Tô Vi Vi rất có hứng thú chuẩn bị xem kịch vui.
Nhưng mà...
"Bùi Cẩn, không nghĩ tới anh lại là loại người này, Vi Vi còn nhỏ như vậy, tại sao anh dám...
Tô Mạn Mạn tức giận đem Tô Vi Vi ôm ở trong ngực, giống như gà mẹ che chở gà con vậy.
"Bùi Cẩn, anh... Làm tôi quá thất vọng rồi."
Vi Vi còn nhỏ như vậy, thế mà anh lại xuống tay với Vi Vi, hơn nữa... Anh không biết Vi Vi xứng đôi với Cố Dung Thời sao?
Hủy đi cp của tôi, thiên lôi đánh xuống!!!I
Bùi Cẩn:...
Muốn giải thích, đột nhiên liền nói không ra.
Giờ khắc này, liền rất muối gọi điện thoại Cố Dung Thời, ôm đoàn sưởi ấm.
Cố Dung Thời đang ở Bắc Kinh với gia đình: ... Tô Vi Vi cũng đã nhận ra chỗ không đúng.
Chuyện gì đang xảy ra? Kịch bản không đúng rồi.
"Chị à, chị hiểu lầm, vừa rồi quần áo của em bị làm bẩn ở dưới lầu, sợ về nhà làm người trong nhà lo lắng, vừa lúc gặp phải Bùi Cẩn cho nên mới tới bên này tắm rửa một chút."
"Thật sự?"
Tô Mạn Mạn không tín nhiệm Bùi Cẩn như cũ.
"Thật sự thật sự, sao em có thể sẽ lừa chị được."
Nghe được lời bảo đảm của Tô Vi Vi, rốt cuộc Tô Mạn Mạn cũng yên tâm, lại cảm thấy có lỗi với Bùi Cẩn.
"Thực xin lỗi, Bùi đại ca, vừa rồi là em hiểu lầm anh, em không nên nói như vậy."
Bùi Cẩn xua tay, "Không có việc gì, anh có thể hiểu được."
Sau khi về đến nhà, Tô Mạn Mạn lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Tựa hồ rốt cuộc cũng đã phát hiện ra cái gì đó, lại tựa hồ có chút không thể hiểu được.
Càng có chút lo được lo mất.
Rốt cuộc...
Sau khi rối rắm hồi lâu, Tô Mạn Mạn lặng lẽ ra cửa, đi trên lâu, gõ cửa phòng của Bùi Cẩn.
“Thịch thịch thịch."
Bùi Cẩn đang ngôi ở trên sô pha tự hỏi nhân sinh nghe được tiếng đập cửa, đi ra mở cửa phòng, khi nhìn thấy Tô Mạn Mạn đứng ở cửa thì có chút sững sờ.
"Mạn Mạn, tại sao em lại...'
"Em, em tới lấy lại sách và giấy phác thảo."
"À, là vì vài thứ kia à."
Bùi Cẩn gật đầu, xoay người đi vào phòng khách, lấy ra một chồng sách và giấy phác thảo đã sửa sang lại tốt rồi.
"Vừa mới rồi anh đã giúp em xếp lại hết rồi, chỉ là hiện tại anh sợ nếu đi tìm em thì em sẽ... Không thoải mái, cho nên liền không đưa luôn cho em, nếu em đã lại đây, kia vừa lúc." Hiện giờ, hẳn là Mạn Mạn không muốn gặp anh.
Tuy rằng vừa mới đã giải thích rõ ràng, nhưng... Mạn Mạn chỉ sợ còn đang hiểu lâm anh có ý với Vi Vi đi?
Trong lòng Bùi Cẩn cũng không biết hình dung tâm trạng hiện giờ của mình ra sao, nhưng nhìn Tô Mạn Mạn cúi đầu, lại vẫn là nhịn không được giải thích.
"Mạn Mạn, anh chỉ xem Vi Vi giống như là em gái của mình, anh không có ý gì khác đối với em ấy, em nhất định không cần hiểu lầm."