Chương 475 - Em Thích Anh
Chương 475 - Em Thích AnhChương 475 - Em Thích Anh
"Mạn Mạn, em đừng hiểu lầm, anh và Vi Vị thật sự không có gì cả, người anh thích thật ra là...
"Bùi Cẩn, em thích anh."
Bùi Cẩn:...
Lời giải thích, đột nhiên bị nghẹn lại.
Anh ấy, vừa nghe thấy cái gì?
Tô Mạn Mạn nói cái gì?
Thích... Anh ấy sao?
Tô Mạn Mạn thích anh ấy?
Em... Em, em....
Tô Mạn Mạn "Em' nửa ngày, cũng không nói ra được gì.
Vừa về đến nhà, Tô Mạn Mạn vừa lấy lại được tinh thần, vui mừng vì em gái may mắn không bị lừa gạt, lại đột nhiên phát hiện...
Không đúng, trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ấy ngoại trừ lo lắng cho Vi Vị, dường như còn có cảm giác khác.
Sau đó...
Tô Mạn Mạn căng thẳng rất lâu, mới biết được, cái loại cảm giác kỳ lạ này, gọi là ghen tị.
Cô ấy, trong khoảnh khắc đó, lại vì Vi Vi mà ăn giấm.
Ghen tị sao?
Vì cái gì?
Sau đó...
Tô Mạn Mạn đột nhiên bừng tỉnh, vốn dĩ, cô ấy lại thích Bùi Cẩn.
Nguyên nhân là vì thích Bùi Cẩn, cho nên, khi nhìn thấy Bùi Cẩn ở cùng với Vi Vi như họ hàng thân thiết, cô ấy mới bỗng dưng ghen tị.
Vào lúc đó, trong đầu Tô Mạn Mạn toàn là hình ảnh của Bùi Cẩn, sau đó...
Cũng không biết như thế nào, đầu óc nóng lên, xông thẳng lên lầu, nói ra những lời hỗn loạn trong đầu. Bây giờ lời đã nói ra, nhưng... Lòng lại càng rối loạn.
Tại sao cô ấy lại đột nhiên nói ra chứ?
Hơn nữa, sau khi phát hiện ra tình cảm, quá trình đều không có, lại đi thẳng tới quá trình thổ lộ?
Tô Mạn Mạn không thể ngờ, bản thân lại dũng cảm như vậy!
Cô ấy...
"Bùi Cẩn, em..."
Bộ não hơi có chút hỗn loạn của Tô Mạn Mạn đang cố gắng hoạt động, muốn phá vỡ sự xấu hổ này.
Nhưng mà...
"Mạn Mạn, anh rất vui."
Tô Mạn Mạn chỉ cảm thấy bản thân ngã vào một cái ôm ấm áp, trên đỉnh đầu, truyền tới giọng nói vui vẻ của Bùi Cẩn.
"Mạn Mạn, anh vốn tưởng rằng là anh đơn phương tình nguyện, vốn tưởng rằng phải chờ tới sau khi em học xong đại học mới có thể nói cho em biết phần tình cảm này, không ngờ... vốn không phải anh đơn phương một mình, em và anh, giống nhau."
"Chúng ta, là hai bên có tình cảm với nhau."
Bùi Cẩn thật sự không ngờ, sẽ có chuyện tốt như vậy xảy ra đối với anh ấy.
Vốn tưởng rằng...
Vốn tưởng rằng, muốn theo đuổi Mạn Mạn, sẽ trăm đắng ngàn cay như Cố Dung Thời lầu dưới, không ngờ rằng...
Không ngờ rằng, anh ấy lại chờ được lời tỏ tình chủ động của Mạn Mạn.
Có lễ...
Đây là sự may mắn giữa tình yêu của nam chính và nữ chính, không cần các kiểu trắc trở giữa các nhân vật chính, khán giả nào ở bên kia chậm chạp không ăn được kẹo của nam nữ chính có thể kịp thời ăn được kẹo trên người họ.
Tô Mạn Mạn cũng vỡ òa cảm giác ngập tràn trong hạnh phúc.
Hóa ra, Bùi Cẩn cũng thích cô ấy?!
Đây... Đây thật sự hạnh phúc quá.
Trong nháy mắt, Tô Mạn Mạn có chút vui vẻ kinh ngạc không biết biểu đạt như thế nào.
Chỉ là...
Tuy vỡ òa trong hạnh phúc lẫn ngạc nhiên, nhưng trong lòng Tô Mạn Mạn vẫn có hơi băn khoăn.
"Em, em rất vui, nhưng mà... Có thể, có thể đừng nói chuyện này cho Vi Vị được không?”
Cô ấy còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nha.
Tô Vi Ví2
Bùi Cẩn nhíu mày.
Vì sao trong thời khắc quan trọng này lại nhắc tới tên tiểu ác ma chứ?
Lại nói... Trước đây anh ấy đã hứa hẹn với Tô Vi Vị điều gì?
Trước khi Mạn Mạn thi đại học, sẽ không ở riêng một mình với Mạn Mạn, cũng sẽ không bày tỏ tình cảm của mình, làm xáo trộn tâm trạng của Mạn Mạn.
Nhưng...
Bây giờ có vẻ như, có vẻ như, có vẻ như... Chưa làm được.
"Em nói đúng, chúng ta đúng là không nên nói cho Tô Vi Vi biết."
Nếu không, ai biết tiểu ác ma kia có thể làm ra chuyện điên khùng gì.
Tình cảm này vừa mới nở hoa, một khi có tiểu ác ma tham gia vào, ai biết sẽ biến thành bỉ ngạn hoa ở địa ngục, hay là biến thành thế gian trăm hoa khô héo.
Quá đau đớn.
"Bây giờ tuổi em còn nhỏ, chuyện của chúng ta, đúng là không phải thời điểm thích hợp để nói với người nhà em, hay là, chờ đến khi em vào đại học, chúng ta hãy thông báo được không?”
"Được được được."
Cứ như vậy, Tô Mạn Mạn và Bùi Cẩn vui vẻ đạt được thỏa thuận...