Chương 483 - Thi Đại Học 1
Chương 483 - Thi Đại Học 1Chương 483 - Thi Đại Học 1
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Thoắt cái lại đến một kỳ thi đại học mới.
Bên ngoài trường thi đại học, hiện tại việc các vị phụ huynh học sinh nếu là mẹ thì sẽ mặc sườn xám còn nếu là ba thì sẽ mặc áo thun đỏ in chữ đi thi ắt sẽ đậu' đã trở thành trang phục mặc định để cổ vũ cho con em nhà mình.
Trên tay các vị phụ huynh đều đang giơ cao một đóa hoa hướng dương.
Hiện tại mọi người đều có cảm giác, nếu không có những thứ này thì kỳ thi đại học sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.
Mẹ Tô đang đứng lẫn trong đám người, trên tay bà ấy cũng giơ cao một đóa hướng dương.
"Ai nha, ai nha. Năm ngoái là Mạn Mạn, năm nay là tiểu Cố còn sang năm sẽ đến lượt Vi Vi nhà chúng ta thi đại học.
Mẹ Tô hạnh phúc mà nhắc mãi.
Năm ngoái, con gái cả Tô Mạn Mạn của bà ấy tham gia thi đại học và đã thuận lợi thông qua các kỳ thi đậu trở thành sinh viên của học viện nghệ thuật Thượng Hải.
Năm nay thì đến lượt Cố Dung Thời, hàng xóm bên cạnh nhà bà ấy tham gia thi đại học.
"Ông nói thử xem, rõ ràng tiểu Cố là người Kinh thị nhưng sao thằng bé lại không quay về Kinh thị thi vậy nhỉ? Tôi nghe nói nếu thi ở Kinh thị thì điểm để xét tuyển đại học sẽ thấp hơn nhiều nha."
Ba Tô đang che ô cho mẹ Tô nghe nói vậy lập tức đáp lời, "Bản thân tiểu Cố đã có thành tích rất tốt rồi, vậy nên mặc kệ là thi ở Kinh thị hay Thành phố Hàng cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới tiểu Cố cả."
Mẹ Tô thành thành thật thật hưởng thụ sự chiếu cố của ông chồng nhà mình, "Tôi đương nhiên biết thành tích của tiểu Cố rất tốt, nhưng kia là thi đại học nha,lỡ không may... Không may xuất hiện nhân tố không xác định thì sao?"
Mẹ Tô nhớ tới một câu mà Tô Vi Vi, con gái thứ hai của bà ấy từng nói.
"Tôi cũng chỉ là suy nghĩ cho tiểu Cố, mong muốn thằng nhóc có thể thuận lợi thi đậu một trường đại học thật tốt thôi sao? Ông nói thử xem, tiểu Cố tham gia thi đại học ở bên này nên người nhà của nó cũng không có cách nào lại đây cổ vũ. Vậy nên chỉ có chúng ta cân phải đến đây đưa nó đi thi, liệu có khi nào trong lòng tiểu Cố sẽ cảm thấy không thoải mái rồi ảnh hưởng đến kết quả thi đại học hay không?"
"Đúng đúng đúng. Bà nói đều đúng nhưng tốt chất tâm lí của tiểu Cố rất tốt, khẳng định sẽ không chịu ảnh hưởng gì đâu."
Ba Tô không dám lên tiếng phản kháng vì thế chỉ có thể yên lặng chấp nhận.
Nghĩ nghĩ, ông ấy mở miệng thuận theo mẹ Tô một câu.
"Có bà đến đây đưa tiểu Cố đi thi, nói không chừng thằng nhóc kia càng vui vẻ thì sao?"
"Hơn nữa, đứa nhỏ tiểu Cố này thật sự rất không tôi, trong tương lai chắc chắn sẽ rất có tiền đồ."
Làm hàng xóm ba năm nay, Cố Dung Thời đã hoàn toàn 'chinh phục' được trái tim của ba Tô.
"Từ trước đến nay quan hệ giữa tiểu Cố và Vi Vi nhà chúng ta luôn luôn rất tốt, nếu sau này hai đứa nhỏ có thể ở bên nhau..."
Ba Tô và mẹ Tô liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó trăm miệng một lời:
"Vậy thì rất tốt nha..."
Nhưng sau khi nói xong, mẹ Tô lại cảm thấy không được tự tin lắm.
"Nhưng sau khi tiểu Cố thi đậu đại học sẽ rời khỏi thành phố Hàng, cũng không biết tương lai có còn quay lại đây nữa không? Hơn nữa, Vi Vi nhà chúng ta...
Nhắc tới Tô Vi Vi, mẹ Tô lại có hơi đau đầu.
Mấy năm nay Vi Vị lại càng thêm... khiến mẹ Tô không dám quản cô nữa.
Con cái nhà người ta lúc lên cao trung hoặc là ngoan ngoan ngoãn ngoãn, hoặc là sẽ mắc bệnh trung nhị của tuổi dậy thì.
Nhưng còn Vị Vi nhà bọn họ thì sao?
Một lòng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền.
Còn là mang theo tất cả người trong nhà cùng nhau kiếm tiên. Một học sinh cao trung lại không biết thế nào lại sống thành một đại lão trong giới kinh doanh.
Mẹ Tô cũng không hiểu tại sao, rõ ràng bà ấy và ba Tô cũng không ai có thiên phú kinh doanh gì nhưng Tô Vi Vi lại có thể làm ăn buôn bán lớn đến như vậy?
Trong nhà có một thân tài như vậy, mẹ Tô thiếu chút nữa đã muốn mang Tô Vi Vi đi cung phụng.