Chương 523 - Mượn Đồ
Chương 523 - Mượn ĐồChương 523 - Mượn Đồ
Tô Vi Vi và Dung Thời ở trong không gian, bừng bừng hưng phấn đi dạo một vòng lớn, sau đó dùng bữa thoải mái, xem giờ.
"Đã hơn hai giờ chiều rồi, những người đó không tìm được chúng ta, chắc đã rời khỏi từ lâu rồi nhỉ?"
Tính ra, họ đã ở trong không gian được ba bốn giờ.
"Em ở đây, có thể nhìn thấy bên ngoài sao?”
Cố Dung Thời có chút tò mò dò hỏi.
Không gian gì đó, rốt cuộc vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
"Nhìn được thì cũng nhìn được, nhưng không nhìn xa được, chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi 10 mét."
Tô Vi Vi vung tay lên, người máy nhỏ trong không gian xuất hiện, lập tức, quang cảnh xung quanh không gian trong phạm vi 10 mét hiện ra rõ ràng.
Chung quanh đều là cây cối xanh um tươi tốt, căn bản không có ai.
"Trên 10 mét, em không thể nhìn tới, nhưng mà, thật ra không gian có một chiếc máy bay.'
Tô Vi Vi nghĩ tới máy bay không gian đó, lên trời xuống biển không gì làm không được.
"Chỉ là muốn ngồi máy bay, hoặc là phải đi ra biệt thự để bay, hoặc là phải cho máy bay bay ra ngoài không gian...'
Nếu không, Tô Vi Vi có thể dẫn theo Cố Dung Thời lên máy bay, lập tức bay đi.
"Còn có máy bay nữa à?'
Thật ra Cố Dung Thời không sốt ruột chuyện bị đuổi giết, ngược lại anh cảm thấy hứng thú với máy bay mà Tô Vi Vi nói hơn.
Máy bay của ngàn năm sau, kỹ thuật chắc chắn là tiên tiến hơn đúng không?
"Đương nhiên, trước đây không gian cho em bắt sinh vật biển, em đều xuống biển bằng máy bay, sau này có thời gian, em dẫn anh đi máy bay bay ra biển, cảm giác đó, rất vui vẻ!"
Tô Vi Vi rất hào hứng đề nghị với Cố Dung Thời.
"Anh rất chờ mong." "Còn những người bên ngoài ...'
Cố Dung Thời suy nghĩ, "Hiện tại bên ngoài trời vẫn còn sáng, đối phương có lẽ sẽ không bỏ cuộc sớm như vậy, hay là chúng ta nghỉ ngơi trong không gian một lúc đã, chờ đến tối lợi dụng bóng tối bao phủ, em dẫn anh lấy máy bay ra ngoài, chúng ta sử dụng máy bay của em để rời khỏi."
"Được đó, được đó, đến lúc đó... Đến lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể ngồi máy bay trực tiếp quay vê Hàng Châu!”
Tô Vi Vi vỗ tay một cái.
Nếu đã sử dụng máy bay, chỉ rời khỏi đỉnh núi nhỏ này chẳng phải quá lãng phí sao.
Hơn nữa rời khỏi đỉnh núi nhỏ này, họ cũng phải đến ga tàu hỏa hoặc ra sân bay rời khỏi thành phố Thâm, ai biết đến lúc đó sẽ gặp phải cái gì, không bằng trực tiếp ngồi máy bay đến Hàng Châu!
"Vậy quyết định như thế đi!"
Không gian bí mật đã được mở ra trước mặt Cố Dung Thời, đối với chuyện đuổi giết gì đó, Tô Vi Vị hoàn toàn không có cảm giác gấp gáp.
Nghĩ lại vừa rôi hai người bị đuổi giết, leo núi toát hết mồ hôi, dứt khoát...
"Không gian có nhà tắm, nhưng còn quần áo thì..."
Tô Vi Vi liếc nhìn Cố Dung Thời, sau đó lon ton chạy tới phòng ngủ của mình, tìm được một bộ đồ thể dục to nhất, rộng nhất.
"Anh mặc cái này trước đi, còn quân áo trên người anh, không gian có máy giặt và máy sấy, rất nhanh là có thể mặc lại được rồi."
Cố Dung Thời liếc nhìn bộ đồ thể dục màu hồng phấn mà Tô Vị Vi lấy tới.
Trong lòng có trăm triệu điểm kháng cự... Cái này nữ tính quá vậy?
Nhưng...
Đối diện với đôi mắt nhỏ chờ mong của Tô Vi Vi, Cố Dung Thời vẫn nhận lấy bộ đồ thể dục màu hồng phấn đó.
Vậy anh... Mượn một chút nhé?”
Tô Vi Vi võ cùng hào phóng.
"Mượn cái gì mà mượn, chị cho eml"
Không phải chỉ là một bộ đồ thể dục sao, chị là người thiếu đồ thể dục sao?
Quan hệ của hai ta là gì, căn bản không cần khách sáo.