Chương 54 - Nhà Thật Lớn
Chương 54 - Nhà Thật LớnChương 54 - Nhà Thật Lớn
"0a, Cố Dung Thời, nhà anh thật lớn."
Tô Vi Vi theo Cố Dung Thời bước vào cửa, nhịn không được tròn mắt.
Từ cửa chính đi vào là một phòng khách siêu rộng, cửa sổ sát đất to rộng đón lấy ánh sáng tràn vào, từ bên trong nhìn ra còn thấy một mảng cảnh hồ tuyệt đẹp.
Chỉ là Tô Vi Vi không thích màu sắc tổng thể lắm, đen trắng xám đan xen ba màu, nhìn qua lạnh lẽo không có sinh khí.
"Ngày thường trong nhà không có ai lui tới, em đi dép của tôi đi, dép dự phòng trong tủ hình như còn chưa có ai đi qua."
Cố Dung Thời lôi một túi đựng dép từ trong tủ ra, xé túi lấy ra một đôi rồi khom lưng cúi xuống.
"A, để em tự làm."
Tô Vi Vi vội vàng buông đồ trong tay xuống, nhanh chóng cầm dép lê xỏ vào.
Đùa sao, sao cô dám để cho một người bệnh xỏ dép hộ mình chứt
"Sắc mặt anh kém quá, mau đi nghỉ ngơi đi... Từ từ, anh ăn cơm chưa? Em có mang đồ ăn, hay là anh ăn chút gì đó trước rồi đi nghỉ? Đã uống thuốc chưa?"
Sắc mặt Cố Dung Thời tái nhợt, rõ ràng là đang giữa hè, vậy mà phải khoác một tâng lại một tâng quần áo dày, yếu đuối như thể 1 trận gió cũng có thể thổi bay anh.
"Tôi uống rồi."
Mặc dù Cố Dung Thời có chút mệt, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười hân hoan.
Mặc cho Tô Vi Vi duỗi tay sờ trán mình, sau đó để cô nắm lấy cổ tay dắt vào bếp.
"Người bị cảm thì phải ăn đồ nóng, em nhờ chị em nấu cháo gừng, còn có canh sườn bí đao với mướp xào, đều là món nên ăn lúc phải cảm, anh lại đây ăn một chút..."
Tô Vi Vi mở hộp giữ ấm ra, trong nhà bếp tức khắc quanh quẩn mùi đồ ăn nhàn nhạt.
"Sao đột nhiên đang yên đang lành lại bị cảm? Có phải là do trận mưa trước đó không?”
Tô Vi Vị có chút tự trách.
Hôm trước cô cùng Cố Dung Thời đến Ô Thị nhập hàng, bị dính phải một trận mưa. Lúc đó mưa vừa nhanh vừa nặng, Cố Dung thời bèn cởi áo khoác che cho cô chạy lên xe, còn toàn thân anh lại đều bị mưa làm ướt hết. Nhất định bởi vì vậy nên anh mới bị cảm.
Sớm biết có chuyện này cô thà rằng người bị dính mưa là mình.
"Không phải do dính mưa, là tối hôm qua tôi không cẩn thận bị cảm."
Cố Dung Thời cười dịu dàng.
Tô Vi Vi:...Lại còn nói tối hôm qua bị cảm, vậy sao đêm qua anh vẫn còn có thể đi dạo chợ đêm?
Lời nói dối này thật muốn sỉ nhục IQ 180 của cô rồi.
Tô Vi Vi cũng không vạch trần Cố Dung Thời, cô nhìn chằm chằm anh ăn hết đống đồ cô mang đến, lại ngoan ngoãn uống thuốc trị cảm, liền thúc giục anh lên phòng nghỉ ngơi.
Người bị bệnh, nên ngoan ngoãn ăn xong uống thuốc rồi đi nghỉ.
"Vi Vi, tôi không ngủ được, em ở cạnh tôi nhé."
Cố Dung Thời ngoan ngoãn nằm trên giường, đắp chăn kín mít chỉ lộ ra cái đầu.
Màu xanh đậm của chăn càng tôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh.
Tô Vi Vi thấy một màn như vậy, tình thương của mẹ tức khắc lan tràn.
Anh đẹp trai bị bệnh ốm yếu, đáng thương bảo cô ở bên cạnh anh đừng có đi...
Tô Vi Vi cô nếu đến mức này rồi mà còn có thể đi, vậy cô chính là cẩu !
"Được được, em không đi, em ở bên cạnh anh."
Sau đó, Tô Vi Vi liền ngôi ở mép giường.
Ừm... ở bên người bệnh thì nên nói chuyện gì?
Cuối cùng, vẫn là Cố Dung Thời mở miệng trước.
"Trước đó thấy em nói chuyện với người khác rất vui vẻ, là đang nói cái gì?"
Nói đến cái này, Tô Vi Vi liền phấn khích.
"Nói chuyện nhà ở đó, Cố Dung Thời, em phát hiện ra ánh mắt anh thật tốt, tiểu khu này không tôi, vị trí đẹp, nhà cũng ổn, an toàn bảo đảm, xung quanh còn rất thuận tiện, bệnh viện trường học đều có, rất thích hợp để ở. Đặc biệt là căn nhà này, có tâm nhìn đẹp nhất, nếu không phải em không có đủ tiền thì nhất định em sẽ mua nhà ở đây."
Nơi này tốt như vậy, chờ 20 năm sau khẳng định tăng lên mười mấy vạn 1 mét vuông, nhưng còn bây giờ thì sao? Tô Vi Vi muốn khóc. 20 năm, tăng gấp trăm lần. "Em thích chỗ này?"