Chương 55 - Chăm Sóc Người Ốm
Chương 55 - Chăm Sóc Người ỐmChương 55 - Chăm Sóc Người Ốm
"Đương nhiên là thích rồi! Chờ em kiếm được tiền, nhất định sẽ mua nhà ở chỗ này, ừm, một cái giống như của anh thì càng tốt."
Tô Vi Vi vừa nãy đã nhìn qua.
Nhà của Cố Dung Thời, khẳng định là cái tốt nhất ở đây. Tầm nhìn tốt, không quá ồn ào, hơn nữa nơi hướng ra mặt hồ kia còn không có nhà cao tâng che khuất, cảnh vừa đẹp lại đủ riêng tư, thực vừa với ý muốn của cô.
"Nếu vậy... nhà bên cạnh nhà tôi hình như còn chưa có bán."
Cố Dung Thời giống như là thuận miệng nói.
"Cái gì? Nhà tốt như vậy mà còn chưa có bán?"
Này...
Tô Vi Vị liền cảm thấy động lòng.
Nhưng mà...
Căn hộ nơi này có cấu trúc tương tự nhau, như vậy nhà bên cạnh cũng sẽ giống như nhà Cố Dung Thời hoặc không khác mấy.
Mặc dù cô chỉ nhìn qua, nhưng nhà Cố Dung Thời chắc chắn rộng không dưới 150 mét vuông.
Theo giá nhà hiện tại...
Cố Vi Vi thật sự mua không nổi.
Thiếu quá nhiều tiền.
Hơn nữa, nhà tốt như vậy, chắc chắn không có khả năng vẫn luôn để trống.
Thiếu nữ lập tức có chút héo rũ.
Căn nhà hợp ý đang ở ngay trước mắt nhưng cô lại không có khả năng với tới.
Thật khó chịu...
Mắt thấy Cố Dung Thời vì tác dụng của thuốc đã dần dần thiếp đi, Tô Vi Vi quyết định tự kiếm trò gì tiêu khiển một chút, nếu không đầu óc toàn là căn nhà bên cạnh, cô chịu không nổi.
Đầu tiên cô dọn dẹp phòng khách một lần.
Thực ra cũng không có gì thu dọn, nhà Cố Dung Thời rất sạch, thậm chí là còn có rất ít dấu vết sinh sống.
Nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ cơm chiều, Cố Vi Vi bèn xuống lầu đi mua cơm.
Phải rồi, còn có bữa sáng mai, tủ lạnh nhà Cố Dung Thời trống rỗng, ngoại trừ mấy hộp sữa bò và nước khoáng ra thì đồ ăn ít đến đáng thương.
Trong bếp thậm chí còn không có lấy một gói mì ăn liền.
Thật không biết trước khi cô tới, người này làm thế nào mà nhịn được qua cơn đói.
Lại nói tiếp, dường như cô chưa từng thấy cha mẹ Cố Dung Thời.
Suy nghĩ trong đầu Tô Vi Vi chuyển một vòng, mua cái gì cũng không nương tay, mua về một đống thứ, cũng may là có không gian hỗ trợ, cô mới có thể đem tất cả trở vê.
Cơm chiều chính là hoành thánh với canh gà, ăn kèm với một vài thứ thanh mát, hẳn Cố Dung Thời sẽ thích.
Lại nói hình như anh có ho khan, Tô Vi Vi liền mua thêm một túi lê to.
Vốn dĩ tính nấu canh lê, nhưng mà...
Tô Vi Vi suy xét đến trình độ nấu nướng của mình, vẫn là thôi đi.
Sợ rằng canh lê sẽ biến thành lê ngâm nước lã mất.
"Khu.
Thời điểm Tô Vi Vi đang nỗ lực lấp đây nhà bếp, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đăng sau, cùng tiếng ho khan của Cố Dung Thời.
"Anh dậy rồi?"
Cố Dung Thời có chút tham lam nhìn bóng người bận rộn trong bếp, nhất thời có chút sửng sốt, đến khi một bàn tay nhẹ đặt lên trán anh mới miễn cưỡng phục hồi tinh thân, tâm mắt hướng đến Tô Vi Vị đang nhón chân đo nhiệt độ cho anh, trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Tốt rồi, không nóng nữa, nhưng sắc mặt anh vẫn thật nhạt."
Thời điểm sinh bệnh không có ai chăm sóc, có lẽ càng cảm thấy khó chịu, phải không?
Nếu không sao vừa nấy Cố Dung Thời lại thất thần.
"Em mua cho anh ít đồ ăn, nếu anh đói thì chỉ cân hâm nóng lên là có thể dùng. Anh...cho dù là sống một mình cũng phải biết tự chăm sóc mình, có hiểu không?”
Cố Dung Thời ngoan ngoãn gật đầu, cũng không nói thật ra anh một ngày ba bữa đều có người đến đưa cơm tận nơi, ngược lại rất hưởng thụ Tô Vi Vi lảm nhảm.
Người bệnh vừa khỏe lên cũng không thể lập tức ăn cơm, Tô Vi Vi cho Cố Dung Thời ra phòng khách đi lại một chút, phòng to như vậy, không đi lại thật là đáng tiếc.
Hôm nay Cố Dung Thời đặc biệt ngoan, Tô Vi Vi nói gì anh cũng làm, thật sự ra chỗ cửa sổ sát đất đi một vòng.
Chỉ là...
Tầm mắt đảo qua một góc phòng khách, bước chân Cố Dung Thời chợt dừng.
Kia...mấy thứ này từ đâu ra vậy?!