Chương 57 - Mua Nhà
Chương 57 - Mua NhàChương 57 - Mua Nhà
Gần tối, tới lúc Tô Vi Vi rời đi từ nhà Cố Dung Thời mà cô vẫn còn hơi choáng váng.
Một chậu hoa lan có giá một trăm vạn?
Đây là sự thật sao?
Nhưng...
Mấy ngày sau, khi Tô Vi Vi nhìn thấy một người nghe nói là người yêu hoa lan chạy tới từ Kinh thị, nghe thấy đối phương ra giá một trăm hai mươi vạn thì dù Tô Vi Vi có không muốn tin cũng phải tin.
Bán!
Bán ngay lập tức!
Một trăm hai mươi vạn này được chuyển vào sổ tiết kiệm mà ba Tô đã làm cho cô. Tô Vi Vi nhìn kỹ lại con số trên sổ tiết kiệm thêm một lần nữa.
Đời trước, Tô Vi Vi cũng coi như có chút tài sản. Cô làm về tài chính nên càng là mỗi ngày giao tiếp với tiền.
Nhưng...
Một trăm hai mươi vạn này vẫn khiến tay cô hơi run.
Một trăm hai mươi vạn của hai mươi năm trước và một trăm hai mươi vạn của hai mươi năm sau là hoàn toàn không thể so sánh được.
Có số tiền này, Tô Vi Vi chỉ cân xử lý khéo một chút thì đời này cô cũng không cần lo lắng vì tiên bạc nữa.
Giấc mộng trở thành bà chủ chuyên cho thuê nhà của cô lập tức sẽ thành hiện thực.
Nhận được tiền, chuyện thứ nhất Tô Vi Vi làm chính là mua lại căn nhà bên cạnh nhà Cố Dung Thời.
Nhà này thật ra có thể coi là nhà cũ. Sau khi chủ trước mua được nhà cũng đã trang hoàng xong nội thất bên trong, chỉ là chưa từng dọn vào ở.
Gia cụ trong nhà cũng coi như đầy đủ mọi thứ, thẩm mỹ trang trí cũng rất tốt.
Ít nhất theo ánh mắt đi trước xu thế thời đại 20 năm của Tô Vi Vi thì căn nhà này trang hoàng cũng không bị lạc hậu, ngược lại còn rất thoải mái.
Càng khiến Tô Vi Vi hài lòng hơn chính là căn nhà này trang hoàng tốt nhưng chưa từng có người ở qua, nghe nói chủ nhà vừa trang trí xong thì phải xuất ngoại nên vẫn luôn bỏ không.
Hiện tại chẳng những cô có thể tiết kiệm tiền trang trí còn có thể tiết kiệm thời gian thông khí cho căn nhà.
Tô Vi Vi đi dạo trong nhà một vòng càng cảm thấy vừa lòng hết mức.
Cảm giác như hiện tại chỉ cân mua chút đồ dùng sinh hoạt như chăn màn là có thể trực tiếp xách đồ vào ở.
Cầm chứng nhận bất động sản mới ra lò, Tô Vi Vi vô cùng thỏa mãn.
Quay sang nhìn Cố Dung Thời đang ngồi bên cạnh.
"Tiểu ca ca, vê sau chúng ta chính là hàng xóm rồi nha -'...
"Cái gì? Con mới mua một căn nhà?t"
Ba Tô mẹ Tô đang chuẩn bị đồ ăn tối nay cho quán nướng thì nhận được niềm vui to lớn con gái mang đến.
“Thật ra, ba mẹ, hai người đừng kích động, bình tính nghe con nói...
Tô Vi Vi xê dịch dần dần về phía sau lưng chị gái Mạn Mạn.
Nói ra chuyện mình tùy tiện mua một chậu hoa lan thế nhưng lại là hoa lan cực phẩm, sau đó Cố Dung Thời giới thiệu người mua mới có thể bán lấy tiền mua được một căn nhà.
"Nhiều tiền như vậy? Tới hai mươi vạn mà con đã lập tức tiêu hết?"
Tô Vi Vi giấu đi chuyện bán hoa được một trăm hai mươi vạn, chỉ nói cho ba mẹ là bán được hai mươi vạn.
Nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ khiến ba mẹ Tô cảm thấy rất khó tiếp nhận rồi.
Chỉ bằng một chậu hoa lan nho nhỏ, không thể ăn , không thể uống lại càng không phải làm bằng vàng mà đã bán được hai mươi vạn?
Không đúng, chuyện hiện tại là...Con gái bán được hai mươi vạn nhưng xoay người đã đi mua phòng ởi"
"Tại sao con có thể làm như vậy chứ? Sao bao nhiêu tiền con cũng dám tiêu vậy!"
Tay mẹ Tô lại cầm chặt cán chổi.
"Mẹ, căn phòng kia chính là nằm ở tiểu khu tốt nhất thành phố Hàng, cách rất gần trường nhị trung của thành phố Hàng, đợi chị gái khai giảng sẽ phải đến nhị trung của thành phố Hàng đi học, tương lai con cũng phải đi học ở đó. Chẳng lẽ con mua còn có thể sai sao?" "Hơn nữa...Chẳng lẽ mẹ không nghĩ đến chuyện đón Huyên Huyên từ trong thôn đến đây sao?"
"Hơn hai năm nữa Huyên Huyển cũng đến tuổi đi nhà trẻ, chẳng lẽ mẹ không muốn bồi dưỡng con bé thật tốt, cho nó có thể từ nhỏ đã được học trường học tốt nhất hay sao?"
"Còn có ông ngoại và bà bà ngoại, chẳng lẽ mẹ không muốn đưa bọn họ đến thành phố Hàng hưởng phúc?"