Chương 597 - Ý Đồ Xấu
Chương 597 - Ý Đồ XấuChương 597 - Ý Đồ Xấu
Lần sắp xếp mọi chuyện này của Thịnh Thương Cảnh, vừa cho Tô Vi Vi một cái công đạo, vừa chiếu cố đến hai mẹ con Tiểu Bàn.
Tách ra, là một điều tốt cho tất cả mọi người.
Nhưng mà...
Lòng tốt này của Thịnh Thương Cảnh, mẹ của Tiểu Bàn lại không hề cảm nhận được điều đó.
Ngược lại...
"Anh Thịnh, sao anh có thể để người ta ức hiếp chúng tôi như vậy! Dựa vào đâu bắt Tiểu Bàn nhà chúng tôi rời khỏi đây chứ? Rõ ràng là bọn họ ra tay đánh Tiểu Bàn nhà chúng tôi mà, kết quả chẳng những không xin lỗi, ngược lại còn muốn đuổi Tiểu Bàn nhà chúng tôi đi, trên đời này sao lại có đạo lý như vậy chứ?!"
Mẹ của Tiểu Bàn đột nhiên đau buồn bi thương khóc nấc lên.
"Nhớ lúc trước khi Chí Vĩ nhà chúng tôi nhắm mắt xuôi tay, anh ấy đã nhờ anh Thịnh nhất định phải chăm sóc hai mẹ con chúng tôi thật tốt, nhưng hiện tại, Chí Vĩ mới ra đi có mấy năm..."
Tiếng khóc của người phụ nữ, khiến sắc mặt của Thịnh Thương Cảnh đột nhiên thay đổi.
"Cô nếu như thật sự nhớ đến Chí Vĩ, thì nên dạy dỗ Tiểu Bàn cho thật tốt, ngày hôm qua cô đảm bảo với tôi sẽ nhắc nhở Tiểu Bàn không được ức hiếp những bạn học khác như thế nào chứ, nhưng hôm nay... Con trai của Lâm Sương và Chí Vĩ tuyệt đối không thể là một tiểu bá vương như vậy được, nếu cô vẫn không thể dạy dỗ đứa nhỏ cho tốt, vậy thì tôi chỉ có thể gửi nó đi học nội trú ở nước ngoài mà thôi, cho dù sau này đứa nhỏ hận tôi, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ để cho con trai của Chí Vĩ cứ tiếp tục như vậy được.'
Cái gì?
Trường nội trú ở nước ngoài?
Người phụ nữ, cũng chính là Lâm Sương, lớn tiếng khóc một trận.
Cô ta lúc trước vốn cho rằng, đây là trường mẫu giáo tốt nhất ở gần nhà cô ta, cho nên không muốn để Tiểu Bàn rời khỏi đây, đồng thời cũng nhắc đến Chí Vĩ, hy vọng có thể khiến Thịnh Thương Cảnh cảm thấy áy náy với mẹ con cô ta nhiều hơn.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, Thịnh Thương Cảnh lại nhẫn tâm như vậy, vậy mà lại trực tiếp muốn gửi Tiểu Bàn đến một trường học nội trú ở nước ngoài?
Nếu thật sự đưa Tiểu Bàn ra nước ngoài, vậy chẳng phải cô ta sẽ không được gặp Tiểu Bàn sao?
Hơn nữa...
Không có Tiểu Bàn, làm sao cô ta có thể kiếm cớ đi gặp Thịnh Thương Cảnh được chứ?
Thịnh Thương Cảnh nhiều năm không kết hôn như vậy, người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh ta chính là cô ta.
Lâm Sương tin rằng, chỉ cần cô ta nỗ lực nhiêu hơn nữa, lại khiến Thịnh Thương Cảnh áy náy thêm một chút nữa.
Nói không chừng...
Cô ta có thể trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Thịnh.
Kia chính là nhà họ Thịnh đó.
Đến lúc đó, tiền, quyên, tất cả đều là của cô tal
Nhưng hôm nay...
Lâm Sương không dám nói thêm gì nữa.
Nếu như nói thêm gì nữa, nói không chừng Tiểu Bàn sẽ thực sự được gửi đến một trường nội trú ở nước ngoài.
Chỉ là...
Mặc dù không dám bác bỏ quyết định của Thịnh Thương Cảnh, nhưng người phụ nữ này vẫn lén nhìn Tô Vi Vi một cái, trong lòng ghi nhớ thật kỹ Tô Vi Vi.
Tất cả đều là lỗi của con nhóc này!
Không, đây nào phải là con nhóc gì chứ, đây là con tiểu yêu tinhI
Nếu không phải do con tiểu yêu tinh này, Thịnh Thương Cảnh làm sao có thể đối với cô ta như vậy chứ?
Nói không chừng, tiểu yêu tinh chính là muốn câu dẫn Thịnh Thương Cảnh, trở thành nữ chủ nhân nhà họ Thịnh đó.
Hừ, tuổi còn nhỏ như vậy đầu óc đã không thuần khiết, xem con bé sau này...
Vô số suy nghĩ tràn ngập trong đầu người phụ nữ.
Tô Vi Vi lại không hề để ý một chút nào. Một con voi sẽ để ý đến một con kiến khiêu khích ở bên cạnh chân mình hay sao?
Đối với người phụ nữ, Tô Vi Vi còn không hề có ý nghĩ muốn ghi nhớ tên của cô ta.
Sau khi thỏa thuận xong với Thịnh Thương Cảnh, mỗi tay của Tô Vi Vi dắt một tiểu đậu định, chuẩn bị dẫn hai đứa nhỏ đi mua sắm tiện thể đi ăn tối.
Chỉ là...
Bản thân Tô Vi Vi không quan tâm đến sự khiêu khích của nhân vật nhỏ bé như người phụ nữ kia, nhưng Cố Dung Thời ở bên cạnh Tô Vi Vi lại âm thâm nhớ kỹ dáng vẻ của người phụ nữ đó.
Anh, không thích có người dùng loại ánh mắt không có ý tốt này nhìn Vi Vi của anh...