Chương 606 - Phụ Tử Liên Tâm
Chương 606 - Phụ Tử Liên TâmChương 606 - Phụ Tử Liên Tâm
Nhưng tiểu đậu đỉnh Tiểu Bàn không thân không quen này, lại có thể khiến Thịnh Thương Cảnh năm lần bảy lượt tự mình đến chăm sóc, ngay cả loại chuyện các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đánh nhau này, Thịnh Thương Cảnh cũng sẽ tự mình trình diện, thậm chí còn khom người thay Tiểu Bàn xin lỗi Tiểu Huyên Huyên và Tiểu Hạo Hạo.
Chuyện này nếu như để người khác biết được, còn không được kinh rớt cả cằm.
Đây vẫn là Thịnh Thương Cảnh bá đạo, lạnh nhạt, nói một không hai, giống như người máy kia sao?
Thật sự còn đối xử tốt hơn con trai ruột của mình nữa.
"Cha mẹ của tôi và Tâm Cảnh mất sớm, để khiến em ấy thành tài, tôi đương nhiên phải nghiêm khắc với em ấy một chút."
Tuy rằng Tô Vi Vi không nói rõ ràng, nhưng Thịnh Thương Cảnh vẫn hiểu được rõ ràng ngụ ý của Tô Vi Vi như cũ.
"Mà Tiểu Bàn... Cha của Tiểu Bàn lúc trước là bạn thời thơ ấu của tôi, năm đó nhà họ Thịnh gặp nạn, ông nội và cha mẹ tôi qua đời, Tâm Cảnh tuổi còn nhỏ, sức khỏe của tôi vẫn luôn không tốt, chính là Chí Vĩ vẫn luôn bảo vệ tôi, mới khiến tôi một lần nữa có cơ hội chậm rãi khống chế nhà họ Thịnh, sau này, Chí Vĩ cũng là vì bảo vệ tôi mới qua đời... Cho nên, vợ và con của Chĩ Vĩ, tôi nhất định phải chăm sóc bọn họ thật tốt, nhưng mà, tôi cũng biết rằng, việc dạy dỗ Tiểu Bàn đúng là có vấn đề, tôi cũng đang suy nghĩ biện pháp để thằng bé trở lại con đường đúng đắn, nhưng mà chuyện này còn cần một chút thời gian."
Tô Vi Vi chớp chớp mắt.
Chuyện này...
Quả nhiên là người nào cũng có câu chuyện của mình cả.
"Thật xin lỗi, Thịnh đại ca, là em nói lỡ lời, em không nên hỏi anh loại vấn đề này."
'Không có việc gì.
Thịnh Thương Cảnh lắc đầu, "Kỳ thực chuyện này cũng không phải là bí mật gì, ngược lại tôi còn muốn cảm ơn em, nếu không phải là em gái em, tôi còn không biết Tiểu Bàn đã được yêu chiều đến mức độ này, còn may là Tiểu Bàn tuổi còn nhỏ, còn có thể cứu lại được, nếu không thì thằng bé lại lớn hơn một chút, lại muốn thay đổi tính cách của thằng bé sẽ rất khó khăn." Quả nhiên, con trai không thể được nuông chiều được.
Giống như Thịnh Tâm Cảnh, từ nhỏ lớn lên trong sự ' dày vò ', hiện giờ không phải rất khỏe mạnh hướng về phía trước sao, còn dẫn về một người em gái đáng yêu như Tô Vi VỊ.
Nhưng Tiểu Bàn... Suy nghĩ muốn bù đắp cho thằng bé lúc trước của mình, ngược lại xém chút nữa khiến Tiểu Bàn đi lầm đường rồi.
"Hắc hắc, Thịnh đại ca anh nói như vậy cũng thật là, vậy nếu anh thật sự muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Tiểu Huyên Huyên nhà em đi, anh mua cho em ấy váy mới em ấy tuyệt đối có thể ôm đùi gọi anh trai."
Ừm, ba ba thì không được gọi bậy, nhưng anh trai gì đó, mở miệng hoàn toàn không áp lực.
Nghĩ đến em gái nhỏ của Tô Vi Vi, Thịnh Thương Cảnh cũng nhịn không được mỉm cười.
Là một tiểu đậu đinh vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Nếu... Nếu anh ta cũng có một đứa con dễ thương như Tiểu Huyên Huyên thì tốt rồi.
Không, so với việc giống như Tiểu Huyên Huyên, còn không bằng càng giống cậu bé tên Tiểu Hạo Hạo kia.
Nghĩ đến cậu bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện mà anh nhìn thấy ở trường mẫu giáo, trái tim của Thịnh Thương Cảnh có xu hướng mềm đi một chút..
Cũng không biết là vì sao, anh ta luôn cảm thấy, cậu bé kia cho anh ta một loại cảm giác rất kỳ lạ, làm anh ta theo bản năng muốn làm quen, muốn thân cận.
Thật là kỳ quái, đây là lân đầu tiên từ khi anh ta sinh ra có cảm giác như vậy.
Xa lạ.
Nhưng cảm giác lại không tệ.
"Được thôi, vậy thì lần sau tôi đến trường mẫu giáo đưa váy cho Tiểu Huyên Huyên, còn có cậu bé kia, Tiểu Hạo Hạo."
Thịnh Thương Cảnh khóe miệng mang theo ý cười.
"Cậu bé kia tôi cũng rất thích, Vi Vi em có biết thằng bé bình thường thích cái gì không? Tôi cũng muốn cho thằng bé một món quà."
Thịnh Thương Cảnh rất muốn nhìn thấy, vẻ mặt vui sướng của thằng bé khi nhận được món quà của anh ấy. Tô Vi Ví:...
Đây, chính là phụ tử liền tâm trong truyền thuyết sao?
Thịnh Thương Cảnh vậy mà ở thời điểm không biết Tiểu Hạo Hạo là con trai ruột của mình, đã cảm thấy hứng thú với Tiểu Hạo Hạo như vậy sao?