Chương 609 - Muốn Hại Chết Người
Chương 609 - Muốn Hại Chết NgườiChương 609 - Muốn Hại Chết Người
Sau khi đưa hai tiểu đậu đinh ăn cơm xong, xem thời gian đã tới xế chiều, Tô Vi Vi và Trình Lam vẫy tay chào tạm biệt.
Hôm nay, ba Tô mẹ Tô cũng sẽ khảo sát ở Tứ Xuyên trở về, Tiểu Huyên Huyên đã rất mong chờ từ lâu.
Ừm, chủ yếu là chờ ba Tô mẹ Tô mang quà và các món ăn ngon cho cô bé -
`£v%)⁄
Chỉ là...
Vừa chia tay một đoạn, Tô Vi Vi lại đột nhiên phát hiện.
"Lúc nấy mua quà cho chị Trình mà quên đưa cô ấy."
Lúc đi dạo phố, Tô Vi Vi để ý thấy hình như Trình Lam rất có hứng thú với một quả cầu pha lê nhưng không mua nó, vì vậy Tô Vi Vi trực tiếp mua định tặng cho cô ấy, kết quả lại quên mất.
"Cố Dung Thời, anh trông Tiểu Huyên Huyên giúp em, em đưa quà tặng sang cho chị Trình nhé."
Tô Vi Vi mang theo chiếc túi nhỏ chứa quả câu pha lê, vội vã chạy theo hướng Trình Lam rời khỏi, rất nhanh, đã thấy bóng dáng của Trình Lam.
Trình Lam dắt Tiểu Hạo Hạo, đang đứng ở ven đường chờ xe taxi.
May là còn đuổi kịp.
"Chị Trình, một món quà nhỏ, suýt chút quên đưa cho chị."
Tô Vi Vi đưa túi nhỏ chứa quả cầu pha lê trong tay tới trước mặt Trình Lam.
Phụ nữ, đụng tới thứ mình thích, không thể buông tay dễ dàng, nếu không thật sự không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.
Nếu không chạm vào được, thứ yêu thích đó sẽ trở thành thứ đẹp đẽ nhất trong ký ức, sự tiếc nuối sẽ đọng lại mãi mãi.
Tô Vi Vi đã từng trải qua cảm giác kiểu này nhiều lần, vì thế...
"Cái này... Vi Vi, cảm ơn em."
Nhìn thấy quả cầu pha lê được đóng gói trong túi trong suốt, Trình Lam có chút cảm động.
Đã rất nhiều năm cô ấy không mua một món quà đặc biệt như vậy. "Chị, chị cũng không biết nên nói gì cho đúng."
"Đâu có gì, chị thích là được."
Cảm giác bản thân làm chuyện tốt, trong lòng Tô Vi Vị vô cùng vui vẻ, vẫy tay với Trình Lam, chào tạm biệt, nhưng...
Đột nhiên, một đôi tay xuất hiện sau lưng Tô Vi Vị.
Vào lúc đôi tay sắp đụng vào Tô Vi Vi.
"Cô là ai, cô muốn làm gì!"
Tiếng la hét của Trình Lam vang lên.
Tô Vi Vi đột nhiên sửng sốt, theo bản năng nghiêng người, trong lúc nghiêng người, Tô Vi Vi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lâm Sương.
Lâm Sương cũng không ngờ, Tô Vĩ Vi lại tránh thoát được.
Không, chính xác mà nói, trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta thật sự bị ma xui quỷ khiến.
Nghe thấy Tô Vi Vi và Thịnh Thương Cảnh nói chuyện với nhau ở trước cửa văn phòng, Lâm Sương hận Tô Vị Vi đến nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện riêng của Lâm Sương cô và Thịnh Thương Cảnh, thì có liên quan gì đến Tô Vi Ví?
Cần gì Tô Vi Vi phải nhiều chuyện?!
Thịnh Thương Cảnh là thứ trong bàn tay cô ta, càng không cho phép Tô Vi Vi đụng vàol
Vì thế...
Vừa nãy sau khi nhìn thấy Tô Vi Vi và Trình Lam trong trung tâm thương mại, theo bản năng Lâm Sương liền đi theo phía sau Tô Vị Vĩ.
Sau đó...
Sau khi nhìn thấy Tô Vi Vi đứng bên đường, theo bản năng... Cô ta đã đưa đôi bàn tay nhỏ tội lỗi của mình ra.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lâm Sương chỉ có sự căm ghét vô cùng đối với Tô Vi Vi, thậm chí không nghĩ gì tới hậu quả khi bị người ta phát hiện.
Nhưng bây giờ... Không đẩy được Tô Vi Vi không nói, còn bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người, Lâm Sương lập tức hoảng sợ.
"Không phải tôi, tôi không có, tôi, tôi chỉ muốn chào hỏi cô một tiếng."
Lâm Sương phủ nhận theo bản năng, nhưng mà... Trình Lam lại nắm lấy tay Tô Vi Vị, bảo vệ cô sau lưng.
"Rõ ràng tôi nhìn thấy cô muốn đẩy Vi Vi, xe qua lại, cô muốn hại chết Vi Vi sao?”