Chương 612 - Bóng Đèn Sáng Nhất
Chương 612 - Bóng Đèn Sáng NhấtChương 612 - Bóng Đèn Sáng Nhất
Đã nhìn thấy Cố Dung Thời dắt Tiểu Huyên Huyên, đứng phía sau cô chưa đầy 10 mét.
Trong sảnh bệnh viện người qua kẻ lại, Cố Dung Thời lại cầm điện thoại đứng đó.
Vạn năm trong nháy mắt.
Tô Vi Vi đột nhiên cảm thấy mắt mình có chút khô, theo bản năng chạy về phía Cố Dung Thời, sau đó, bị Cố Dung Thời ôm vào vòng tay ấm áp.
"Vi Vi, anh đến rồi."
"Cố Dung Thời."
Giọng nói của Tô Vi Vi hơi nghẹn ngào.
"Vừa rồi, em thật sự rất sợ."
"Biết, anh đều biết."
Cố Dung Thời nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Vi Vị, trải qua tình huống vừa rồi, chắc chắn Vi Vi luôn giữ cho bản thân kiên trì, không thể từ bỏ, không thể đau buồn.
"Vi Vi, vất vả rồi, em làm rất tốt, cô bé của anh rất tuyệt."
"A... Cố Dung Thời, anh như vậy sẽ chiêu hư em."
Cảm giác lo lắng và sợ hãi do chuyện vừa rồi của Tô Vi Vi, dưới sự an ủi dịu dàng của Cố Dung Thời đã dần biến mất, trong lòng cô chỉ cảm thấy ấm áp.
"Vậy cứ chiêu hư đi, tốt nhất hư đến cô bé của anh trên đời này chỉ có mình anh thích, như vậy sẽ không bao giờ lo lắng có thằng nhóc nào chạy lại muốn cạy góc tường của anh nữa."
"Phụt...'
Tô Vi Vi nhịn không được cười nhạo thành tiếng, "Sao anh còn nhớ rõ chuyện này thế?"
Cố Dung Thời nhẹ nhàng thở ra, "Cười là tốt rồi."
Tô Vi Vi:... Cho nên, vừa nãy là Cố Dung Thời cố ý khiến cô cười sao?
Lo cô luôn gặp rắc rối, cho nên mới...
Trong phút chốc, trong lòng Tô Vi Vi cảm thấy ấm áp hơn, đôi tay cô ôm chặt lấy eo Cố Dung Thời, chỉ cảm thấy cô có được bạn trai tốt nhất trên thế giới. Loại cảm giác này, quá hạnh phúc -
(v)
Cố Dung Thời cũng ôm Tô Vi Vi, có thể cảm nhận được Vi Vi được anh ôm, cảm nhận được hơi ấm của cô, nhìn thấy Vi Vi tươi cười, trái tim vốn lo lắng của anh cũng dần bình tĩnh lại.
Ôm lấy Vi Vi, tựa như ôm cả thế giới.
„„{ V)/-°*
Tiểu Huyên Huyên bên cạnh vẫn luôn không có ai ngó ngàng...
Tự ôm chặt lấy bản thân đáng thương yếu ớt lại bất lực.
Mọi người... Có thể cảm nhận một chút cảm giác của tiểu tiên nữ không?
Chẳng lẽ cô bé không cần được an ủi sao?
Vừa nãy Cố ca ca lo lắng kéo cô bé chạy như bay, thật sự sắp ném cô bé lên tới không trung.
Không ai muốn quan tâm đến trái tim bé nhỏ yếu ớt của cô bé sao?
Hơn nữa...
Vì cái gì chị hai Ma Vương ôm Cố ca ca trước, mà không phải tiểu tiên nữ đáng yêu Huyền Huyên chứ?
Không, thậm chí không phải từ để diễn tả bình thường như 'ôm trước..
Phải nói...
Chị hai Ma Vương căn bản chưa từng quan tâm chút nào tới cô bé.
Khang khang em, tiểu tiên nữ đáng yêu đến đây rồi!
Tiểu Huyên Huyên cố gắng nhảy lên hai cái, thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng mà...
Hai người dịu dàng ôm nhau, lại không liếc nhìn cô bé một cái.
Tiểu Huyên Huyên:...
Cô bé lại chợt thấy thương bản thân.
Cảm giác không tồn tại làm tổn thương, lại... Cảm thấy có chút ấm ức.
Dường như bị thứ gì mạnh mẽ đè ép.
Tuổi của cô bé không nên mang trên người những tổn thương như thế này... Tiểu Huyên Huyên buồn khổ không ai biết.
Trong mắt Tô Vi Vi và Cố Dung Thời ngoại trừ lẫn nhau căn bản không tồn tại người khác.
Ô.
Tô Vi Vi vẫn thừa dịp duỗi chân ra, lắc lư trước mặt Tiểu Huyên Huyên, để cho tiểu đậu định ôm.
Dù sao cũng là bệnh viện người qua kẻ lại, lỡ để tiểu đậu đinh thật sự bị người ta ôm đi làm sao bây giờ.
Nếu tiểu đậu đinh giỏi ôm đùi như vậy, đây chính là thời khắc để cô bé phát huy sở trường đặc biệt của cô bé.
Tới đây, tiểu đậu đinh, ôm đùi đi.
Tiểu Huyên Huyên bĩu môi, lầm bầm lời phản kháng trong miệng, cơ thể lại rất thành thật ôm chặt đùi chị hai đại ma vương.
Ô...
Ôm lấy đùi chị hai đại ma vương, cô bé cũng có cảm giác bản thân có cả thế giới.