Chương 613 - Quên Gì Sao?
Chương 613 - Quên Gì Sao?Chương 613 - Quên Gì Sao?
"Vi Vi, cũng may em không có chuyện gì, lúc đó anh mãi không thấy em trở vê, bèn dẫn theo Tiểu Huyên Huyên đi tìm em, còn nghe được bên kia nói vừa có tai nạn xe cộ, trong lòng anh lo lắng vô cùng."
Cố Dung Thời ôm cô gái nhỏ nhà mình, nghĩ đến lúc đấy nghe được mấy chữ "tai nạn xe cộ, đáy lòng có bao nhiêu là sợ hãi.
"Thực xin lỗi, Cố Dung Thời, khiến anh lo lắng."
Tô Vi Vi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của Cố Dung Thời.
"Anh xem, không phải hiện tại em rất tốt sao, không có việc gì.'
'AI nói"
Cố Dung Thời bỗng nhiên tức giận, lập tức buông Tô Vi Vi ra, sau đó...câm cánh tay cô.
Trên người Tô Vi Vi khoác một cái áo làm bằng lông dê, bên ống tay áo bị rách thành một lỗ to.
Vữa nãy Tô Vi Vi vì bảo vệ Tiểu Hạo Hạo, cánh tay chà xuống đất, còn lăn đến vài vòng.
Quần áo chất liệu tốt đến mấy cũng không chịu nổi cọ xát mạnh như vậy.
Càng không nói đến quần áo làm từ lông dê có bao nhiêu mỏng manh.
Nhưng quân áo chỉ là một chuyện...
Cố Dung Thời đau lòng nhìn tay Tô Vị Vi.
Đôi tay trắng nốn xinh đẹp bị trây một mảng lớn, khắp nơi đều là máu và bụi.
"Có đau không?”
Cố Dung Thời đau lòng thổi nhẹ lên vết thương của Tô Vi Vi, càng nhìn càng thấy xót.
"Đi, trước tìm bác sĩ băng bó cho em, tiện thể xem có bị thương chỗ nào nữa không."
"Không sao, thật sự không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Tô Vi Vi không muốn đi cùng Cố Dung Thời.
Vết thương nhỏ như này...Cô lo lắng đi tìm bác sĩ, bác sĩ sẽ nói là...May quá mấy người đến nhanh, nếu chậm chút nữa nó đã đóng vảy rồi. Có chút xấu hổ.
"Không được, phải đi!"
Cố Dung Thời không cho cô cơ hội phản bác, một đường kéo Tô Vi Vi đi tìm bác sĩ, sau đó...Rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, băng lại, làm cẩn thận vô cùng.
May là, trời hiện tại vẫn lạnh, áo khoác trên người Tô Vi Vi rất dày, mặc dù có chút bẩn, nhưng vẫn đủ bảo vệ cô ở bên trong, nhiều lắm là cánh tay có chút đỏ, còn lại cũng không có việc gì.
Nhưng cánh tay cô vốn trắng, vết hồng vốn không có gì lập tức liền nổi bật lên, chói mắt vô cùng, Cố Dung Thời nhìn xong đau lòng đến muốn khóc.
Cô gái nhỏ nhà anh, phải chịu tội.
"Được rồi, được rồi, anh không thấy ánh mắt lúc nãy nhìn anh đi."
Tô Vi Vi kéo Cố Dung Thời từ phòng y tế rời đi.
Còn ở lại đây...Chắc cô sẽ bị toàn bộ bệnh viện chê cười mất.
Nói như nào nhỉ, chính là có một cô gái bị thương không nặng lắm, nhưng bạn trai cô coi nó như là vết thương chí mạng, thiếu chút nữa còn khóc.
Mặc dù...Có chút ngọt ngào, nhưng cũng khoa trương quá rồi.
"Chúng ta vẫn nên đi xem Tiểu Hạo Hạo với chị Trình đi, xem có giúp họ được cái gì không.'
Tô Vi Vi kéo Cố Dung Thời đi, bước được hai bước đột nhiên dừng lại.
"Phải rồi, Cố Dung Thời, anh có cảm thấy hình như chúng ta quên cái gì không?"
Cố Dung Thời, "Không có, anh có Vi Vi là đủ rồi."
Tô Vi Vi:...Em đang hỏi nghiêm túc, anh nói mấy lời âu yếm là cái quỷ gì.
Nhưng mà...
"Phải rồi, Tiểu Huyên Huyên!"
Tiểu đậu đinh đâu mất rồi?!II
Cách đó 5m, Tiểu Huyên Huyên đau lòng khóc chít chít.
Hu hu hu, cuối cùng cũng có người nhớ tới cô bé.
Tô Vi Vi tràn đầy hối lỗi nắm lấy tay nhỏ mập mạp của Tiểu Huyên Huyên, hơn nữa vì muốn chứng tỏ Tiểu Huyên Huyên là nhãi con bọn họ yêu thích nhất, còn đặc biệt cho cô bé đi giữa, cũng để Cố Dung Thời nắm lấy tay nhỏ bên kia. Tiểu đậu đỉnh đi giữa hai người, cảm giác... Tiểu tiên nữ cuối cùng cũng lấy lại địa vị. Thực ra ban đầu Cố Dung Thời không quá nguyện ý.