Chương 66 - Quán nướng có đối thủ cạnh tranh 1
Chương 66 - Quán nướng có đối thủ cạnh tranh 1Chương 66 - Quán nướng có đối thủ cạnh tranh 1
"Bà ngoại, Huyên Huyên không muốn bà về quê đâu."
Huyên Huyên lộc cộc chạy chậm vào phòng bếp, ôm bà ngoại Chu làm nũng.
Thấy cháu ngoại út chớp chớp đôi mắt long lanh làm nũng với mình, bà ngoại Chu lập tức không còn nguyên tắc.
"Được được được, bà ngoại không về quê nữa, mấy ngày tới bà ngoại đều sẽ chơi với Huyên Huyên.'
Oa >(5°ñ;)5
Huyên Huyên lập tức mở to hai mắt như quả nho đen.
Cái miệng nhỏ hồng hồng mở lớn thành chữ o.
Thì ra chị gái Vị Vi nói đều đúng.
Bé không cần khóc đến mức đau cả họng chỉ cân mang nói suy nghĩ của mình ra là có thể thực hiện được.
Trong tâm linh của Huyên Huyên bé nhỏ, hình tượng của Tô Vi Vi nháy mắt cao lớn hơn rất là nhiều.
Chị gái không hổ là chị gái.
Sau đó, Huyên Huyên lập tức trở thành cái đuôi nhỏ của Tô Vi Vi.
Tô Vi Vi đi đâu Tô Huyên Huyên đều đi theo đến đó.
Tô Vi Vi cúi đâu nhìn bé, Huyên Huyên lập tức nở một nụ cười vô sỉ.
Tô Vi Vi:... Tỏ ra đáng yêu là đáng xấu hổ.
Tuy rằng:...Bé con thật sự rất đáng yêu.
Ba Tô, mẹ Tô và bà ngoại Chu ở trong phòng bếp rất nhanh đã chuẩn bị xong một bữa tối phong phú.
Tô Mạn Mạn và cậu cả Chu ra ngoài đi dạo còn tiện thể mua được hai túi trái cây cũng đã trở lại.
Hai anh em Hướng Đông, Hướng Tây cũng mang theo không ít xiên nướng BBQ lại đây thêm đồ ăn tối.
Tô Vi Vi thì mang theo cái đuôi nhỏ của cô sang nhà bên cạnh gõ cửa.
"Cố Dung Thời, ăn cơm thôi." “Anh trai, ăn cơm cơm -"
Huyên Huyên bám vào cảng chân của Tô Vi Vi ngẩng cổ nhìn Cố Dung Thời.
Anh trai này thật là cao.
Nhìn thật là đẹp trai.
Cố Dung Thời đầu tiên là hơi mỉm cười gật đầu với Tô Vi Vi sau đó mới cúi đầu nhìn tiểu đậu đinh bên cạnh.
"Em gái của em à?"
"Đúng vậy, trước đó vẫn luôn ở quê nhưng mà về sau sẽ ở chỗ này luôn. Con bé có hơi nghịch ngợm anh đừng để ý đến nó. Nếu con bé có quậy phá quá thì anh cứ nói với em, em sẽ xử lý nó."
Tô Vi Vi quyết định, bé con này rất biết tỏ ra đáng yêu, đoán chừng trong nhà cũng chỉ có cô mới có thể ra tay tàn nhẫn với con bé.
"Được."
Cố Dung Thời gật gật đầu rồi nhìn về phía Tô Vi Vi đây đồng ý.
"Phương diện giáo dục trẻ nhỏ này em cứ làm chủ."
Tô Vi Vi:...
Tại sao lời này nghe cứ lạ lạ thế nào í nhỉ?...
Ăn xong cơm chiều còn phải đi chợ đêm bày quán vậy nên người một nhà cũng không uống rượu.
Trên bàn đều là đồ ăn ngon.
Tôm lớn to như bàn tay.
Thịt kho tàu thơm nức mũi.
Xương sườn hầm đậu que mêm mụp.
Còn có thịt luộc tỏi giã mới ra nồi.
Cậu cả vừa ăn vừa nhịn không được cảm thán.
"Kim Diệp à, cuộc sống của em cuối cùng cũng hết khổ, thật tốt, thật là tốt."
Em gái của ông ấy được cả nhà cưng chiều từ bé đến lớn.
Mấy năm nay em gái sống vất vả mấy anh trai bọn ông đều nhìn thấy cả, nhưng bọn họ đều không có bản lĩnh gì có thể giúp được em ấy. May mà con gái của em ấy có tiền đồ, con bé tuổi còn nhỏ đã có thể kiếm việc làm cho ba mẹ còn mua được cả một căn nhà lớn, xem ra về sau cả nhà em ấy sinh hoạt cũng không cần bọn ông lo lắng nữa.
Như vậy rất tốt.
"Anh cả..."
Mẹ Tô cũng có chút cảm động, 'Một nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
"Đúng vậy, cậu cả, cậu nhìn xem anh họ Hướng Đông, Hướng Tây làm việc rất tốt, tay nghề của cậu và mợ cả cũng rất giỏi. Hai người hoàn toàn có thể tới thành phố Hàng để phát triển nha."
Tô Vi Vi nhân cơ hội cổ vũ.
Đời trước, cả nhà cậu cả đối với cô rất tốt nên tất nhiên Tô Vi Vi cũng muốn dẫn theo cả nhà cậu cả phát tài.
"Không được, không được. Cậu chỉ là một người dân quê trong nhà còn có đồng ruộng phải trông trọt nữa."
Cậu cả liên túc xua tay.
"Hơn nữa ông ngoại cháu còn đang ở quê mà, cậu phải trở về chăm sóc ông ấy."
Tô Vi Vi vẫn tiếp tục cổ vũ ông ấy, "Vậy thì bảo ông ngoại đến đây ở luôn đi ạ."
Những người khác:...
Có thể tùy ý như vậy luôn sao?
Trong giây lát mọi người đều không ai lên tiếng.