Chương 65 - Dạy Dỗ Em Gái
Chương 65 - Dạy Dỗ Em GáiChương 65 - Dạy Dỗ Em Gái
Huyên Huyên ngừng khóc, ngược lại Tô Vi Vi bắt đầu có phản ứng, cô đưa mắt nhìn Tô Huyên Huyên đang ngôi dưới đất.
Huyên Huyên:...Đột nhiên bé lại có động lực.
"Oa oa oa....
Được rồi, xem ra vẫn còn sức khóc.
Tô Vi Vi lại bắt đầu cúi đầu xem tạp chí.
Huyên Huyên:...
Ơ, ơ sao chị hai lại không hành động theo lẽ thường vậy.
Lúc trước ở nhà, chỉ cần bé khóc thì chắc chắn sẽ có người dỗ dành bé, cho dù bé có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì thì người lớn cũng sẽ đồng ý.
Nếu không đồng ý bé sẽ khóc lớn tiếng hơn một chút chắc chắn sẽ có tác dụng.
Nhưng hôm nay...
Tại sao cô bé càng khóc chị Vi Vi lại càng không để ý đến bé chứ?
Tô Huyên Huyên bé bỏng liền chìm vào nghi hoặc.
Cảm giác bé mới hai tuổi nên hoàn toàn không hold nổi tình huống phức tạp như hiện tại.
'Không khóc nữa?"
Tô Vi Vi hỏi thêm lần nữa, lần này Huyên Huyên cũng không dám khóc tiếp chỉ oan ức gật gật đầu nhỏ.
"Vâng ạ HH"
Tô Vi Vi hài lòng.
Đời trước, dù còn nhỏ tuổi nhưng Tô Huyên Huyên đã hút thuốc, uống rượu, uốn tóc, cả người toàn là thói hư tật xấu.
Một phần là do ba Tô mẹ Tô bởi vì công việc bận rộn nên rất ít khi quan tâm tới con gái út.
Về phần khác là do người trong nhà đều cảm thấy đứa trẻ không được lớn lên bên người ba mẹ rất tội nghiệp cho nên muốn dùng gấp bội cưng chiều để bù đắp cho con bé. Vậy nên đã khiến Tô Huyên Huyên dưỡng thành tính cách ích kỷ tự đại, muốn cái gì thì nhất định phải có được cái đó, không có được sẽ dùng đến mọi loại thủ đoạn. Cuối cùng đã đi sai đường.
Vậy nên đời này Tô Vi Vi nhất định sẽ quản chặt Tô Huyên Huyên.
Muốn cái gì mà không có được thì lập tức khóc, vậy khóc đi.
Dù có khóc lớn tiếng hơn nữa cũng sẽ không ai đi dỗ bé.
Đúng như cô nghĩ...
Nếu thật sự mặc kệ bé, Tô Huyên Huyên ngược lại sẽ không khóc nữa.
"Khóc trông thật xấu."
Tô Vi Vi lại gân nhìn gương mặt mập mạp còn mang nét trẻ con của em gái đang tràn đầy nước mắt, còn chảy cả nước mũi lập tức không nhịn được mà ghét bỏ.
Huyên Huyên:...Tuy bé mới hai tuổi nhưng bé vẫn biết bản thân bé bị chị hai ghét bỏ.
Lại muốn khóc thêm một lần nữa.
Nhưng mà khóc không được.
Tô Vi Vi nắm tay nhỏ của Tô Huyên Huyên, dắt bé vào nhà vệ sinh đầu tiên là dùng khăn giấy lau nước mũi cho bé rồi lại dùng khăn lông sạch sẽ giúp bé lau khô khuôn mặt nhỏ.
Tô Huyên Huyên yên nhìn vào gương, thấy bản thân lại biến thành bạn nhỏ xinh đẹp lập tức vui vẻ nhếch miệng cười ngây ngô.
"Chị hai, chị hai, em thật là xinh đẹp nha -"
“Chị hai. Chị hai, em thật là đáng yêu nha -
Tô Vi Vi:...
Xinh xinh đẹp đẹp, không có bằng cô đâu nhé.
Ôm Tô Huyên Huyên từ trên ghế nhỏ xuống, kéo tay nhỏ của bé quay lại phòng khách, Tô Vi Vi muốn cùng em gái nghiêm túc nói chuyện với nhau một lát.
"Huyên Huyên, em không muốn bà ngoại về quê đúng không?"
Huyên Huyên bẹp bẹp cái miệng nhỏ, "Vâng ạ -'"
"Vậy em không làm gì để bà ngoại không dời đi nữa sao?"
Huyên Huyên trợn tròn hai mắt, trong hai mắt bé tràn đầy dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ bé làm còn chưa đủ nhiều hay sao?
Bé đều đã khóc lớn tiếng như vậy! Nước mắt đều đã chảy khô rồi đói
Tô Vi Vi:... Thôi được rồi, nói chuyện cùng với một đứa bé hai tuổi quả nhiên rất khó khăn.
"Huyên Huyên, về sau ở trong nhà nếu em muốn cái gì thì khóc là vô dụng. Lần sau nếu càng muốn khóc thì em cứ khóc với chỗ đó đi, đợi khóc xong rồi lại nói tiếp."
Tô Vi Vi chỉ tay vào cửa sổ lớn sát đất, dùng động tác gật đầu biểu thị cô không có nói sai.
Tô Huyên Huyên:...
Ô ôô, chị gái Vi Vi biến thành đại ma vương rồi.
Thật là đáng sợ Tr-+rTr
"Vậy nên hiện tại, nếu em không muốn bà ngoại về quê thì phải làm gì bây giờ?"
"Vậy...phải làm sao đây?”
"Trước hết em phải đem suy nghĩ của em nói ra đã, nói cho bà ngoại em không muốn bà về quê. Nếu bà ngoại vẫn muốn rời đi thì em phải hỏi em phải làm gì để bà không đi nữa, đã hiểu chưa?"
Huyên Huyên:... Tuy rằng vẫn không hiểu chị Vi Vi đang nói cái gì.
Nhưng...
Chỉ cần nghe theo là được rồi.