Chương 64 - Không Khóc Nữa Sao?
Chương 64 - Không Khóc Nữa Sao?Chương 64 - Không Khóc Nữa Sao?
"Ba mẹ, hiện tại cũng không còn sớm nữa có phải chúng ta nên chuẩn bị cơm tối rồi không ạ? Buổi tối còn phải đi mở quán nướng nữa."
Ba Tô mẹ Tô:...Hiện tại là lúc nói chuyện chuẩn bị cơm tối sao?
Không thấy con gái út hiện tại còn đang khóc sao?
Nhưng mà...
"Bốp!"
"Bốp!"
Bà ngoại Chu giơ hai tay đập hai phát vào người con rể và con gái.
"Vi Vi nói đúng, hiện tại đúng là nên chuẩn bị cơm tối. Đợi ăn cơm xong mẹ sẽ cùng hai con đi tham quan chợ đêm, cũng tiện thể thăm hai cháu trai của mẹ luôn."
Nói xong, bà ngoại Chu trực tiếp đẩy ba Tô mẹ Tô vào phòng bếp luôn.
Quả nhiên vẫn phải dựa vào bà ngoại.
Tô Vi Vi thâm khen bà ngoại sau đó nhìn về phía chị gái.
"Chị, cậu cả khó có dịp tới đây chơi một lần. Nếu không chị dẫn cậu đi dạo xung quanh nhé. À đúng rồi, em thấy dưới lầu mới mở một tiệm bán trái cây, bên trong có không ít trái cây nhập khẩu chúng ta chưa từng được ăn qua. Từ trước tới nay đều là cậu mua trái cây cho chúng ta ăn bây giờ đổi lại thành chúng ta mời cậu ăn thử những trái cây mới lạ đó nhé."
Tô Vi Vi vừa nói vừa lấy tiền đưa cho Tô Mạn Mạn.
Tô Mạn Mạn:... Tuy không hiểu rõ tại sao Vi Vi lại nói như vậy nhưng mà cô biết em gái nói luôn luôn đúng.
Cậu cả cũng rất phối hợp cùng Tô Mạn Mạn đi xuống dưới lầu.
Cuối cùng Tô Vi Vi nhìn về phía Cố Dung Thời đang ngồi trong phòng khách.
Cố Dung Thời: "Tôi về nhà cất đồ trước một lát nữa sẽ qua đây ăn cơm."
Lập tức trong phòng khách chỉ còn thừa lại Tô Vi Vi và Tô Huyên Huyên vẫn đang gào khóc như cũ.
Tô Huyên Huyên khóc lóc nức nở.
A2 Tại sao không có ai đến dỗ cô bé.
Bé lặng lẽ hé mở tay thịt bụ bẫm, hai tròng mắt như hai quả nho đen lúng liếng khẽ đảo tròn quan sát xung quanh một vòng.
A2
Bà ngoại và cậu cả đâu rồi?
Ba và mẹ đâu rồi?
Chị gái đâu rồi?
Tại sao lại không thấy ai hết?
Đợi đã...
Tay nhỏ đầy thịt của Huyên Huyên khẽ xoa xoa mắt, đột nhiên phát hiện, trong phòng khách không phải không có ai hết.
Vẫn còn chị gái Vi Vi của bé!
Từ lúc sinh ra Huyên Huyên đã được giao cho bà ngoại Chu chăm sóc.
Chị cả Tô Mạn Mạn thì ở lại ký túc xá của trường cao trung bận rộn việc học.
Chỉ có chị hai Tô Vi Vi là bình thường rất thích trêu đùa em gái béo Tô Huyên Huyên.
Vậy nên dù đã không gặp nhau một đoạn thời gian rồi nhưng Huyên Huyên vẫn rất nhanh nhận ra Tô Vi VI.
"Chị hai...
Huyền Huyên kéo dài giọng non nớt gọi.
Ô ô ô, thì ra cô bé không phải bị vứt bỏ.
Vẫn còn có chị Vi Vi ở đây.
"Ừ"
Tô Vi Vi ngồi thản nhiên trên ghế sô pha, tiện ý cầm một quyển tạp chí lật xem, nghe thấy tiếng Huyên Huyên gọi cũng chỉ 'ừ' một tiếng, mí mắt cũng không nâng lên.
"Không cần để ý đến chị, tiếp tục khóc đi."
Huyên Huyên:...(@-@)?
Là giải thích theo ý kia sao?
Chị Vi Vi không dỗ cô bé sao?
0a oa oa... Huyên Huyên lập tức gân cổ lên khóc tiếp, cô bé một bên khóc một bên trộm hé ngón tay đi nhìn lén Tô Vi Vị.
Chị hai, mau đến dỗ em đi.
Nhưng mà...
"Bộp"
Đáp lại tiếng Huyên Huyên khóc là tiếng Tô Vi Vi đóng quyển tạp chí đang xem lại.
Động tác kia phải nói là rất dứt khoát.
Thần thái kia phải nói là rất nhẹ nhàng.
Thậm chí Tô Vị Vi còn thản nhiên vắt chéo chân, mà bắp chân cô còn khẽ rung rung.
Huyên Huyên: ˆOa oa oa....
Cô bé khóc càng thương tâm hơn.
Tiếng khóc cũng càng lớn hơn.
Cô bé không tin đã như vậy còn không thể khiến chị hai chú ý đến nhóc!
Mau xem em, em đều đã khóc đến thở hổn hển rồi đây!
Tô Vi Vi: "Tiếp tục khóc."
Tiếng khóc Huyên Huyên lại càng cao hơn nữa.
Lên cao.
Lên cao...
Lên không nổi nữa rồi.
Tiếng khóc lần này của phải nói là phá giọng, thậm chí bé còn chảy cả nước mũi.
Nhưng dù vậy chị Vi Vi của bé vẫn không hề nhúc nhích, càng không có dấu hiệu nào là muốn đi dỗ bé cả.
Hiện tại Huyên Huyên vẫn không hiểu thản nhiên đắc ý' là gì, nếu không bé nhất định sẽ dùng thành ngữ này để miêu tả trạng thái lúc này của Tô Vi Vi.
Càng lúc Huyên Huyên càng khóc không nổi.
Mông bé ngồi bệt xuống dưới sàn, tiếng khóc ngày càng nhỏ, càng nhỏ.
Dần dần hoàn toàn dừng hẳn.
Bé mệt quá.
Nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp. "Không khóc nữa sao?"