Chương 63 - Giáo Dục Từ Khi Còn Nhỏ
Chương 63 - Giáo Dục Từ Khi Còn NhỏChương 63 - Giáo Dục Từ Khi Còn Nhỏ
Mẹ Tô ấp úng: "Cái đó... Con đã mời Tiểu Cố nhà bên cạnh qua đây ăn cơm rồi có được tính không?
Bà ngoại Chu nghe xong lời này thiếu chút nữa là trực tiếp lấy đế giày đánh con gái ngốc nhà mình tỉnh.
"Người ta giúp con kiếm lời hai mươi vạn, con chỉ mời người ta qua đây ăn bữa cơm?"
"Không phải là một bữa, con nói sau này Tiểu Cố cứ đến đây ăn cơm, Tiểu Cố cũng đồng ý rồi, còn mang cả chân giò hun khói và hải sản tới nữa."
"Cái gì, con mời người ta qua đây ăn cơm, còn để cho người ta tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn? Con nghĩ như thế nào vậy hải"
Bà ngoại Chu còn tức giận hơn.
Cô con gái này của bà, hết thuốc chữa rồi, tuyệt đối là không thể cứu nổi!
"Bỏ đi... Lần này mẹ tới đây, mang theo rất nhiều đồ ăn, tí nữa Tiểu Cố người ta quay về, con hãy đưa qua cho cậu ấy đi, nhà chúng ta không có tiên để báo đáp ân tình của người ta, nhưng nếu là hàng xóm, Tiểu Cố ở chỗ này một mình, ngày thường có chuyện gì con và Tiểu Tô đều phải giúp đỡ người ta một chút, giúp đỡ nhiều hơn có biết không?”
Cô con gái này từ nhỏ đã được người lớn và anh em trong nhà chiều chuộng, tuy rằng cũng không có hư hỏng, nhưng cũng trở nên ngốc nghếch.
Đã lớn như vậy rồi cũng không hiểu rõ lễ nghĩa.
Bà ngoại Chu cảm thấy mình nên ở đây lâu thêm mấy ngày, dạy dỗ tốt con gái của mình.
Mẹ Tô cảm nhận được ý lạnh:... Run rẩy ôm lấy chính bản thân vừa nhỏ bé đáng thương lại không thể làm gì được.
Mùa đông sắp đến, toàn thân ớn lạnh...
Bà ngoại, bà ngoại.
Lúc mẹ Tô đang run rẩy, bạn nhỏ Tô Huyên Huyên lon ton chạy tới, lập tức nhào lên đùi của bà ngoại Chu.
"Ai yô, bảo bối Huyên Huyên, làm sao vậy?”
Lớn, thật là lớn - Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt to màu đen, ánh lên vẻ hưng phấn.
'Bà ngoại, nơi này thật là đẹp.'
Huyên Huyên còn chưa bao giờ đến nơi nào đẹp như vậy đâu?
Hơn nữa còn nghe thấy chỉ gái lớn dịu dàng chỉ vào một cái giường nhỏ màu hồng nói là của em ấy!
'Huyên Huyên có thích nơi này không?”
"Thích!"
"Vậy về sau Huyên Huyên ở chỗ này có được không?”
"Được ạt
Huyên Huyên trả lời rất to, nhưng mà rất nhanh liền nghiêng đầu khó hiểu nhìn bà ngoại Chu.
"Bà ngoại, cùng nhau ở sao?"
Bà ngoại Chu lắc đầu, vừa định nói gì đó...
"Oal"
Bạn nhỏ Huyên Huyên đã oa một tiếng bật khóc.
Oa oa oa, bà ngoại muốn bỏ rơi cô bé!
Oa oa oa, Huyên Huyên khóc rất thương tâm o(r-rr)o...
Khi Tô Vi Vi và Cố Dung Thời trở vê, mới vừa mở cửa ra, liền nghe được một tiếng khóc kinh thiên động địa truyền ra từ trong nhà.
Móc móc lỗ tai, Tô Vi Vi quay người lại nhìn Cô Dung Thời, từ trong mắt đối phương xác định là mình không có đi sai, cuối cùng Tô Vi Vi bước vào trong.
Sau đó, liền biết được tiếng khóc thương tâm đó là của bạn nhỏ Tô Huyên Huyên, cùng với nhiều người đang vây quanh Tô huyên Huyên, tất cả mọi người đều không biết làm thế nào.
“Đây là làm sao vậy?”
Khi nghe Tô Mạn mạn giải thích, mới hiểu được lý do là nhóc con Huyên Huyên không muốn rời xa bà ngoại Chu.
Về chuyện này, thật ra thì Tô Vi Vi cũng có cùng suy nghĩ với nhóc con Huyên Huyên.
Ba chị em Tô Vị Vi đều do một tay bà ngoại Chu nuôi nấng, hơn nữa người mà Tô Vi Vi thân nhất chính là bà ngoại Chu, với lại người mà bà ngoại Chu thương nhất cũng là cô.
Ở kiếp trước, sau khi chị gái xảy ra chuyện, bà ngoại Chu chịu đả kích lớn, sau khi bị bệnh một thời gian, sức khỏe liền không tốt như trước, không đợi được đến lúc Tô Vi Vi được cử ra thủ đô kiếm được nhiều tiền, bà ngoại Chu liền chết vì bệnh tật.
Có thể nói, chuyện khiến cho Tô Vi Vi tiếc nuối nhất chính là không thể làm cho bà ngoại Chu hưởng phúc.
Kiếp này, Tô Vi Vi không nghĩ sẽ để cho bà ngoại Chu trở vê nông thôn, làm ruộng quá vất vả.
Ở trong thành phố mà hưởng phúc, hưởng thụ sự chăm sóc của con cháu, có điều kiện chữa bệnh tốt hơn, không tốt sao?
Hơn nữa có không gian làm hậu thuẫn, tô vi vi còn muốn bà ngoại Chu sống lâu trăm tuổi nữa.
Nhưng...
Tuy rằng mục đích giống nhau, nhưng nhóc con Huyên Huyên này lại muốn dựa vào việc khóc để đạt được mục đích, Tô Vi Vi kiên quyết không ủng hộ cách làm này.
Nhìn vào nhóc con mới 2 tuổi trước mặt, lại nghĩ đến đời trước cô bé ở trong trại tạm giam - cô gái vô lương tâm.
Tô Vi Vi quyết định sẽ giáo dục từ lúc còn trẻ conl