Chương 62 - Đón Mẹ Vợ Đến Ở
Chương 62 - Đón Mẹ Vợ Đến ỞChương 62 - Đón Mẹ Vợ Đến Ở
"Woa...'
Bà ngoại Chu đi theo ba Tô cùng đi vào hoa viên rộng lớn.
Nhìn thấy tiểu khu xinh đẹp kia, liền nhịn không được liên tục kinh ngạc cảm thán.
Tiểu khu ở thành phố lớn, so với sân ở nông thôn của bọn họ làm càng đẹp hơn rất nhiều.
Chờ đến đi vào trong tòa nhà, vào trong thang máy, bà ngoại Chu càng không nhịn được nhìn ngắm xung quanh.
Bà ngoại Chu đời này vẫn là lần đầu tiên đi thang máy.
Chỉ có một cái thùng như vậy, là có thể khiến người ta đi trực tiếp đi lên lâu?
"Đinh."
Cửa thang máy mở ra.
Đợt nhiên dừng lại làm chân của bà ngoại Chu có chút mềm, vịn vào con trai lớn bên cạnh, mới có thể tiếp tục duy trì sắc mặt bình thường.
Nhưng đi vào trong nhà, nhìn thấy cái cửa sổ sát đất to lớn kia, cùng với hồ nước ngoài cửa sổ, bà ngoại Chu đã hoàn toàn ngây người.
Này... Cao như vậy sao.'
Bà ngoại Chu còn chưa bao giờ đến nơi nào cao như vậy.
Đứng trước cửa sổ sát đất, vừa nhìn xuống dưới thì bà ngoại Chu ngay lập tức cảm thấy chóng mặt.
Nếu như rơi xuống từ đây...
"Mẹ, yên tâm, Vi Vi nói cửa sổ này là loại kính cường lực gì đó, đặc biệt kiên cố, cho dù là cố ý va vào đều sẽ không vỡ."
Đúng là mẹ con với nhau, mẹ Tô liếc mắt một cái liền nhìn ra được bà ngoại Chu đang căng thẳng.
Nhớ đến trước đây, khi bà đi vào trong căn phòng này, nhìn thấy cái cửa sổ sát đất này cũng cực kỳ lo lắng, lời giải thích này vẫn là con gái nói cho bà nghe.
"Mẹ, chúng con còn chuẩn bị cho mẹ một căn phòng riêng, mẹ qua xem xem có thích hay không, có muốn thêm đồ vật gì không."
Mẹ Tô kéo tay bà ngoại Chu nhiệt tình nói. “Căn nhà lớn như vậy, là Vi Vi mua sao?”
Bà ngoại Chu rất nhanh đã bình tĩnh lại, lại nhìn căn nhà sáng sủa rộng rãi này, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào.
"Nhà của Vi Vi chúng ta, thật là tuyệt vời."
Mẹ Tô gật đầu: "Mẹ, Vi Vi rất may mắn, tùy ý mua một chậu hoa lại là một loại rất quý hiếm, nếu không phải là Tiểu Cố ở bên cạnh nhận ra, còn giúp giới thiệu người đến mua, bán được khoảng 20 vạn, con nhóc Vi Vi cũng như vậy, cũng không nói với bọn con một tiếng mà đã mua căn nhà này rồi."
"Đó là tiền của Vi Vi, con bé muốn xài như thế nào thì xài như vậy, hơn nữa Vi Vi mua căn nhà lớn này chỉ con bé ở chứ con không ở hay sao? Nếu ở rồi thì đừng nói như vậy nữa.
Bà ngoại Chu liếc con gái, đứa con gái này từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, kiến thức hạn hẹp, có điểm nào tốt như bảo bối Vi Vi của bà chứ.
Vi Vi có tiền liền mua căn nhà lớn như vậy, còn không phải là vì cha mẹ, vì để nuôi con bé Huyên Huyền sao.
Còn không phải để cho người làm bà ngoại này có thể đến thành phố lớn hưởng phúc sao?
"Chỉ có điều không cân phải chuẩn bị phòng cho mẹ, mẹ đến đây cũng chỉ là để xem các con sống như thế nào thôi, trong nhà còn có ruộng đồng cần phải thu hoạch, cũng không thể để cho ba con ở trong nhà một mình được."
Mẹ Tô thuyết phục mấy lần, nhưng bà ngoại Chu lại kiên quyết không muốn ở lại, tiếp tục nói sẽ tức giận, mẹ Tô cũng không dám tiếp tục lên tiếng.
Hơn nữa, người mà đời này mẹ Tô sợ nhất chính là bà ngoại Chu.
Bà ngoại Chu vừa trừng mắt, mẹ Tô liền câm như hến, ngay cả nửa chữ cũng không dám nói.
Dù sao chuyện này là do con bé Vi Vi kia đề nghị, chờ nó trở lại sẽ tự mình giải quyết.
Mẹ Tô vui sướng mà phủi bỏ trách nhiệm...
Bà ngoại Chu đi quanh nhà xem một vòng, nhìn thấy căn nhà rộng lớn mới tinh này, thật sự chỗ nào cũng đều tốt.
Nhưng mà dù có tốt đến đâu cũng không phải là chuyện quan trọng.
Ngồi trong phòng khách sáng rực, bà ngoại Chu lập tức hỏi. "Con vừa mới nói, cây hoa lan kia của Vi Vi có thể bán được nhiều tiền như vậy sao, đều nhờ Tiểu Cố nhà bên cạnh lại là như thế nào?”
Mẹ Tô lập tức đem tất cả chuyện của Cố Dung Thời nhà bên cạnh đều nói hết, không dám giấu diếm dù chỉ một chút.
Bà ngoại Chu gật đầu.
"Nói như vậy thì cậu nhóc nhà bên cạnh đối xử với Vi Vi nhà chúng ta rất tốt, đồ vật quý giá như vậy cũng không có gạt Vi Vi, ngược lại còn giúp đỡ hết sức, như vậy xem ra là một cậu bé ngoan, nhưng người ta tốt là do người ta, nhà chúng ta đã làm gì chưa, con có đi cảm ơn người ta chưa?”