Chương 61 - Phóng Tâm Mắt Ra Xa
Chương 61 - Phóng Tâm Mắt Ra XaChương 61 - Phóng Tâm Mắt Ra Xa
Sau đó...
Sau đó chính là chờ đợi.
"Hiếm khi mới có dịp đến Thượng Hải, không bằng hãy chơi thật vui vẻ ở đây đi?"
Cố Dung Thời nhẹ nhàng cười nói với Tô Vị Vĩ.
Dưới sự dẫn dắt của Cố Dung Thời, Tô Vi Vi thưởng thức đồ ăn ở thượng Hải, còn đi đến sông Hoàng Phố nổi tiếng.
Lúc này bên cạnh sông Hoàng Phố khẳng định không được phồn hoa như thế hệ sau, nhưng cũng có một loại hương vị khác.
Thậm chí, Cố Dung Thời còn chủ động mang theo Tô Vi Vị đi tàu điện ngầm vừa mới đi vào hoạt động ở Thượng Hải.
Tô Vi Vi:...
Tàu điện ngâm sao.
Nơi tốt để đầu tư đó.
Mỗi một lối vào ở tàu điện ngầm, đều là vị trí đắc địa.
Đúng rồi, hiện tại mạng lưới tàu điện ngầm ở Thượng Hải vẫn chưa được triển khai, cô hoàn toàn có thể đi đến nơi tương lai tàu điện ngầm đưa vào sử dụng để mua đất hoặc là mua nhà, đến thời điểm được phát triển thành nhà ở, khoảng thời gian đó...thật là đẹp a.
Khi Cố Dung Thời nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng của Tô Vi Vi bên cạnh mình, tựa hồ cảm nhận được sự vui vẻ của cô.
"Nếu như em thích ngồi tàu điện ngầm, lần sau khi chúng ta đến thủ đô cũng có thể ngồi thử một chút."
Tô Vi Vi:...
Địa điểm ở thủ đô?
Giá trị gia tăng cũng rất lớn.
Hiện tại nghĩ đến, sau khi cô trọng sinh một lòng chỉ nghĩ đến việc mua nhà ở Hàng Châu, thật đúng là quá hạn hẹp rồi.
Cô nên đem ánh mắt phóng ra xa hơn một chút.
Thượng Hải, Bắc Kinh, nhà ở của những chỗ đó khẳng định giá trị càng cao hơn nhiều so với Hàng Châu!
Tô Vi Vi hiểu ra.
"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta đã nói là lần sau sẽ đi đến thủ đô nha."
Cố Dung Thời:... tâm trạng của Vi Vi dường như rất tốt, đối với việc đi thủ đô cùng anh cũng rất mong đợi.
"Được, vậy liền quyết định vậy."...
Khi Tô Vi Vi và Cố Dung Thời đang giao hẹn.
Một đoàn người đã đi đến Hàng Châu.
"Mẹ, em rể nói là ở Hàng Châu này cái gì cũng có, chúng ta không cần mang theo cái gì cả, tại sao mẹ còn mang theo nhiều đồ như vậy làm gì."
Trên trán của người đàn ông to lớn khỏe mạnh không ngừng chảy mồ hôi, vác hai cái bao nặng trĩu trên vai, đem eo hắn phải cong lại do bê vác nặng.
Tháng tám ở Hàng Châu, nhiệt độ quả thực có thể làm cho người ta phát điên.
Càng không cần phải nói đến việc phải cống nhiều đồ vật như vậy.
"Em rể con nói không cần mang đồ con liền không mang? Chu Tử Anh con cũng đúng thật là tài đấy!"
Bà ngoại Chu nắm lấy tay Tô Huyên Huyên 2 tuổi, tức giận đánh con trai lớn của mình, lập tức đánh Chu Tử Anh một cái lảo đảo, thiếu chút nữa là trực tiếp ngã gục xuống mặt đất.
"Em gái con đã mua nhà rồi, người làm anh như con có thể mang tay không đến thăm sao? Hơn nữa... Mấy thứ này chính là để cho hai bảo bối Mạn Mạn và và Vị Vi, Vị Vi thích nhất là bánh dày mẹ làm cho con bé."
Chuyện này, đúng là do nhận được thông tin từ mẹ Tô, ba người bà ngoại Chu từ nông thôn đến Hàng Châu.
Mới vừa đi đến nhà ga, ánh mắt của ba Tô liền nhìn thấy nhóm người của bà ngoại Chu, vội vàng chạy đến.
Chú ý tới cái bao lớn trên vai của anh cả, vội vàng đón lấy một cái bao vác lên trên lưng.
"Mẹ, đều nói không cần mang đồ gì đến, bên này cái gì cũng có, sao mẹ còn mang đến nhiều như vậy, còn nặng như vậy, làm anh cả vất vả."
Bác cả Chu hai mắt lưng tròng nhìn em rể. Vẫn là em rể sẽ đau lòng cho ông.
Trên đường đi đến đây, ông vác hai cái bao to nặng trĩu, ông dễ chịu sao.
"Chỉ có nhiêu đó đồ vật, có cái gì không thể mang được chứ."
Bà ngoại Chu một chút cũng không quan tâm đến con trai lớn đang ngấn lệ trước mặt, mà là nhìn về phía sau của ba Tô.
"Vi Vi của mẹ đâu? Tại sao nó lại không tới?"
Ba đứa cháu gái ngoại, bà ngoại Chu thích nhất là Tô Vị Vĩ.
Mạn Mạn quá ít nói, Huyên Huyên tuổi còn quá nhỏ, chỉ có Tô Vi Vi, từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà ngoại Chu.
Ngày thường tuy rằng thích nghịch ngợm, nhưng vừa thấy bà ngoại Chu tức giận liền lập tức dùng cái miệng nhỏ ngọt ngào dỗ dành bà ngoại Chu, luôn chọc cho bà ngoại Chu bật cười.
Bà ngoại Chu đối với đứa cháu gái nhỏ vừa dẻo miệng lại xinh đẹp này cũng thích nhất, giờ phút này vừa đến Hàng Châu, liền lập tức đi tìm bóng hình của Vi Vi.
Ba Tô cười phúc hậu: "Mẹ, Vi Vi ra ngoài cùng với bạn học, lát nữa sẽ trở về, chúng ta về nhà trước, lại nói tiếp căn nhà mới này vẫn là may mắn nhờ Vi Vi mới mua được."