Chương 75 - Có Góp Vốn Không?
Chương 75 - Có Góp Vốn Không?Chương 75 - Có Góp Vốn Không?
Các cơ sở nhượng quyền của KFC sẽ là một hoạt động kinh doanh cực kỳ sinh lời trong vòng 10 năm tới.
Hơn nữa chỉ cần chọn địa điểm tốt, kiểm soát vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, cơ bản sẽ không quá mệt mỏi.
Đời trước, một người bạn của Tô Vi Vi sớm mở ra cơ sở nhượng quyền của KFC, còn thành lập một chuỗi, cha mẹ trong nhà bình thường chỉ cần qua nhìn một cái, còn lại mọi chuyện đều để cho quản lý và nhân viên lo liệu.
Nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền.
Giống như là nhặt được vậy.
Đời này Tô Vi Vi cũng muốn trải qua cảm giác được nhặt tiền như vậy.
"Còn phải trả tiên sao?”
Ba Tô có điểm luyến tiếc.
Mẹ Tô lại càng đắn đo.
"Còn không bảo chỉ là gà rán với bánh bao cỡ lớn sao, mẹ đi vài lần là có thể học được, cần gì phải đưa cho người khác tiền?"
Tô Vi Vi nhìn xuống xúc động muốn trợn mắt:"Không trả tiên mua đã mở cửa hàng, ai công nhận thương hiệu của mẹ? Điều quan trọng ở đây là gà rán sao? Không, điều quan trọng nhất là người ta chỉ muốn đi ăn gà của KFC."
Mẹ Tô không phục,Vậy, vậy mẹ cũng mở một cái thương hiệu gà rán, cửa hàng do mẹ tự mở còn có ai dám quản?"
Tô Vi Vi:...
"Mẹ à, trước đó có người bắt trước nhà chúng ta bán thịt nướng mẹ còn tức đến muốn đi phá quán, bây giờ mẹ lại đi tính làm giả thương hiệu của người ta sao? Người ta là công ty đa quốc gia, có nguyên một đoàn đội phụ trách thưa kiện, nếu mẹ làm giả thương hiệu của bọn họ, đoàn đội kia sẽ đến gõ cửa tận nhà chúng ta đấy."
Nghe Tô Vi Vi nói như vậy, mẹ Tô liền dập tắt ý tưởng kia, nhưng trong lòng vẫn luyến tiếc không bỏ được.
Tiên vất vả kiếm được, bây giờ lại đi đưa cho người khác?
Thấy mẹ Tô còn ở đó đắn đo, bà ngoại đã đi ngủ, Tô Vi Vi chỉ có thể tự mình thuyết phục. "Mẹ, nếu như mẹ tiếc tiền, vậy tiền mua thương hiệu con sẽ bỏ, đến lúc đó mẹ làm cửa hàng trưởng, con làm bà chủ, con trả lương cho mẹ."
"Gì? Con? Trả mẹ lương?”
"Đúng vậy, mỗi tháng trả mẹ 1000 đồng, mẹ quản nhân viên trong cửa hàng, ngoài ra cho mẹ thêm 1% doanh thu cửa hàng coi như là thưởng, mẹ thấy sao?"
Bàn tính nhỏ trong lòng mẹ Tô đánh vang.
Một tháng được 1000 đồng, mặc dù kiếm ít hơn quán thịt nướng, nhưng bù lại nhàn a, chỉ cần ngồi trong nhà, gió thổi không vào mưa rơi không đến.
Thật tốt.
Không cần bày quán cũng không cần đi mua đồ ăn, đến tối cũng không cần dọn dẹp.
Hơn nữa giống như con gái nói, quán thịt nướng không thể duy trì mãi được.
Chỉ có thể kiếm lời vào mùa hè.
Huống chỉ hiện tại còn có nhà cạnh tranh, chờ mùa hè sang năm khẳng định còn cạnh tranh khốc liệt hơn, đến lúc đó một tháng kiếm 6 vạn chỉ là giấc mơ xa, kiếm được 6 nghìn đã không tôi rồi.
Mà chuyện cửa hàng thức ăn nhanh, con gái lại chia cho bà làm.
Vừa mới nhìn qua, kinh doanh rất tốt, một ngày có khi kiếm được 1, 2 vạn.
Vậy 1 tháng chính là 30 vạn.
Bà sẽ được chia cho 3000 đồng!
Thêm 1000 đồng tiền lương.
Tính ra cũng không ít đâu.
Hơn nữa còn là kiếm được quanh năm.
"Được, vậy mẹ sẽ làm cửa hàng trưởng."
Mẹ Tô dứt khoát quyết định.
Tô Vi Vi kỳ quái nhìn bà.
"Mẹ chắc chắn? Nếu mẹ muốn cùng con góp vốn cũng không thành vấn đề."
Tô Vi Vi nhớ từng đọc qua một tin.
Năm 2005. tỉ lệ quay trở lại của thức ăn nhanh đạt 40%.
Mà trong thời đại này, con số đó chỉ có cao hơn. Nghe nói, năm 1996. doanh thu của cửa hàng KFC ở Từ Hối Thượng Hải đạt 40 vạn nhân dân tệ trong một ngày.
Tất nhiên, đây là dữ liệu của một cửa hàng.
Đủ để chứng minh vị thế của KFC trên thị trường.
Cho dù mức tiêu thụ của Hàng thị không bằng Thượng Hải đi nữa, thì doanh thu trung bình chắc chắn không tệ.
Một năm kiếm được 300 vạn nhân dân tệ cũng không thành vấn đề.
Lợi nhuận cao như vậy, mẹ Tô không bị rung động sao?
Thế mà lại chỉ muốn làm một cửa hàng trưởng nho nhỏ?
Tô Vi Vi càng cố xác định lại, mẹ Tô càng cảm thấy có phải đầu của con gái bị đụng hư rồi không.
Bà chắc chắn không nên làm theo những gì Tô Vi Vi nói.
"Không góp vốn gì cả, mẹ chỉ muốn làm cửa hàng trưởng, con trả mẹ lương."
Tô Vi Vi:...
"Được thôi, đây là mẹ quyết định, sau này đừng hối hận là được."