Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76 - Nghiệt Duyên

Chương 76 - Nghiệt Duyên Chương 76 - Nghiệt DuyênChương 76 - Nghiệt Duyên

KFC vào thập niên 90, không phải muốn tham gia là có thể tham gia ngay.

Một mặt Tô Vi Vi liên hệ với trụ sở chính của KFC ở Trung Hoa, vừa chuẩn bị chứng minh tài sản của mình.

May mắn là cổ phiếu giai đoạn này khá tốt, có thể chứng minh toàn bộ năng lực tài chính của Tô Vi Vị.

Mặt khác ban ngày để ba Tô thường xuyên khảo sát vị trí cửa hàng.

Chuyện chọn vị trí cửa hàng như thế này, là một vấn đề lớn.

Chắc chắn phải là một vị trí đắc địa, hơn nữa nhất định phải ở tầng trệt.

Tốt nhất là trong mười thậm chí là hai mươi năm tới vẫn là khu vực buôn bán sâm uất.

Các khu vực xung quanh cũng phải có lượng lớn người tiêu dùng.

Về điểm này, cho dù những người khác có cao thủ ở bên, sử dụng tất cả các biện pháp phân tích, các loại đo lường dòng người, dùng số liệu, dùng mô hình, phân tích thị trường kinh doanh, ..., thì tỷ lệ thành công cũng không cao hơn bao nhiêu.

Càng không thể áp dụng cho một Trung Hoa đang phát triển nhanh chóng.

Nhưng mà...

Tô Vi Vi là ai?

Chính là người có tâm nhìn và trí nhớ siêu phàm của hai mươi năm sau.

Cho dù sau này cô làm việc chủ yếu ở Bắc Kinh, nhưng cô cũng trở vê Hàng Châu vài lần, hơn nữa vê mặt này cô rất nhạy cảm, tự nhiên có ấn tượng.

Vì thế... Tô Vi Vi vẽ vài vòng trên bản đồ.

Đi thôi, ba Tôi

Đi khảo sát đi.

Những chỗ này, là những nơi vẫn còn có thể xem là sầm uất trong hai mươi năm tới ở Hàng Châu.

Cho dù chọn bất kỳ chỗ nào cũng là chỗ mở tiệm tốt.

Thậm chí...

Nếu có nhiều chỗ phù hợp, Tô Vi Vi có ý định thâu tóm hết những chỗ đó. Không phải rõ ràng tiền cho thuê cửa hàng cao hơn tiên thuê nhà sao?...

Cả gia đình đều bận rộn, mà bản thân Tô Vi Vi...

Đeo chiếc cặp sách nhỏ lên, đi học.

Thời gian vô tình đã bước vào tháng 9.

Trước đó Tô Mạn Mạn đã vượt qua kỳ thi chuyển cấp của trường trung học số hai Hàng Châu, trở thành học sinh trường trung học số hai Hàng Châu.

Còn Tô Vi Ví...

Một kỳ thi chuyển trường cấp trung học cơ sở, đương nhiên không thể làm khó được cô.

Vốn lúc đầu Tô Vi Vị chọn trường trung học cơ sở này vì nó gần trường trung học cơ sở số hai Hàn Châu, thuận tiện để cô chăm sóc cho chị gái, hơn nữa thực lực tổng hợp của trường được xem là khá tốt.

Nhưng hôm nay.

Sau khi nhà họ Tô chuyển nhà, việc đi học càng thuận tiện hơn.

Hoàn toàn có thể ăn bữa sáng nhàn hạ ở nhà, rồi đi học từ từ.

Chỉ cần đi bộ hơn mười phút, ăn xong có thể tiêu hóa thức ăn, thậm chí buổi trưa có thể về nhà ăn một bữa cơm, ngủ trưa một chút...

Tô Vi Vi đi theo chủ nhiệm lớp Chiêm Hiểu Hồng đi vào ban 3 lớp 8.

"Các em, học kỳ này lớp chúng ta có bạn học mới, mọi người võ tay hoan nghênh."

Chiêm Hiểu Hồng có ấn tượng tốt với Tô Vi Vĩ.

Cô bé trông rất xinh xắn sáng sủa, quan trọng là điểm thi đầu vào khá tốt, thoạt nhìn là một đứa trẻ không cần phải lo lắng.

Giữa tiếng võ tay, Tô Vi Vi đi lên bục giảng, cầm phấn viết, cô tự viết tên mình lên bảng đen.

Ba chữ lớn Tô Vi Vi, viết như rồng bay rắn lượn, vô cùng đẹp mắt.

"Chào mọi người, tôi tên là Tô Vi Vi, Tô trong Núi có Phù Tô, dưới có hoa sen, Vi trong thải vi thải vi, vi cũng làm ngăn vi..."

Tô Vi Vi nhìn xuống bục giảng.

Bạn học dưới bục: 1 (°} r

Được rồi, bàn chuyện Kinh Thi với một đám nhóc đúng là không hay. "Nói một cách đơn giản, tôi chính là một đóa hoa của tổ quốc mọc ở trong núi sâu hoang dã, rất vui khi trở thành một thành viên của ban hai lớp 8 của trường trung học CƠ SỞ."

Những lời này mọi người lập tức nghe hiểu.

Đều là những đóa hoa của tổ quốc, lúc này, tất nhiên...

"Bốp bốp!"

Tiếng vỗ tay vang lên.

Đặc biệt là các cậu nam sinh, tiếng vỗ tay rất nhiệt tình.

Cô bé xinh đẹp, ai mà không thích chứ?

Tô Vi Vi cười khẽ gật đầu, có vẻ bầu không khí của lớp mới rất tốt.

Cô quay đầu xóa tên của mình, dựa theo sự sắp xếp của giáo viên, Tô Vi Vi tìm được chỗ ngồi của mình.

Chỉ là...

Nhìn thấy cô bé ngồi cùng bàn mềm mại, non nớt, đáng yêu.

Tô Vi Vi:..¬ (J-) r

Oan gia ngõ hẹp.

Đây chẳng phải tiểu loli hôm đó giành thiên nga trắng với cô sao.

Thế mà lại gặp nhau, còn ngồi cùng bàn.

Đúng là...

Nghiệt duyên, nghiệt duyên.
Bình Luận (0)
Comment