Chương 86 - Mất Mặt
Chương 86 - Mất MặtChương 86 - Mất Mặt
Trên thực tế, Tô Vi Vi tưởng tượng đến lúc chính mình có thể thoải mái muốn làm gì thì làm trên mặt Cố Dung Thời rất lo lắng cô sẽ không chế được bản thân mà làm ra việc gì đó.
Lỡ như dọa chạy tiểu ca ca thì phải làm sao bây giờ?
Tốt nhất vẫn nên khắc chế một chút...
Lộc cộc.
Huyền Huyên từ trong phòng chạy ra.
Buổi chiều sau khi chơi mệt Huyên Huyên đã được bà ngoại Chu đặt ở trong phòng bé ngủ, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động bé mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy bò từ trên giường của bé xuống.
Đi ra phòng khách bỗng dưng phát hiện...
"Oa, chị hai biến thành quái vật kìa!"
Tô Vi vi đang đắp mặt nạ:...
Cô nên cảm thấy may mắn dưới tình huống này Huyên Huyên còn nhận ra mình hay nên buồn bực đứa nhỏ ngốc này đem cô trở thành quái vật?
May mắn bên cạnh còn có Cố Dung Thời.
Sau khi nghe Cố Dung Thời giải thích đứa nhỏ ngốc Tô Huyên Huyên cuối cùng cũng đã hiểu.
Chị hai không biến thành quái vật mà đang đắp mặt nạ, chính là một loại đồ vật có thể khiến bản thân trở nên xinh đẹp.
“Chị hai."
Huyên Huyên túm lấy cẳng chân Tô Vi Vi ngẩng đầu tràn ngập chờ mong nhìn cô.
"Huyên Huyên cũng muốn đắp mặt mặt..."
Tô Vi Vi:...
Tiểu đậu đỉnh, chị chỉ muốn em ra chỗ mát mẻ nào ngồi ngốc thôi.
"Huyên Huyên hiện tại đã rất xinh đẹp không cần đến mặt nạ nữa nha."
"Thật ạ?'
Huyên Huyên vui vẻ mở to miệng thành chữ o sau đó lại ngượng ngùng vặn cả người nhỏ nhắn của bé thành bánh quai chèo.
"Chị hai thật sự cảm thấy Huyên Huyên đẹp sao?"
Tô Vi Vi:..
Tiểu đậu đỉnh, cho em chút ánh sáng thì em muốn làm mặt trời luôn sao?
"Đúng vậy, Huyên Huyên đánh yêu nhất."
"Oaoa-'
Huyên Huyên vui vẻ muốn bay lên bước chân ngắn nhỏ chạy nhảy khắp nơi trong phòng phát tiết tâm trạng vui sướng của chính bé.
Chị Vi Vi nói bé đáng yêu nhất nha -
Chị Vi Vi nói bé xinh đẹp nhất nha -
Bé vui quá -...
"Đinh!
Trước đó Tô Vi Vi cài đông hồ báo thức kêu lên.
Tô Vi vi chạy nhanh vào nhà vệ sinh đem mặt nạ trên mặt rửa sạch.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ đã được rửa sạch sẽ lên, Tô Vi Vi quan sát người trong gương tỉ mỉ không bỏ qua bất kì một lỗ chân lông nào.
Ngũ quan hoàn mỹ, làn da...hình như trở lên láng mịn hơn rất nhiều.
Không hề nhìn thấy lỗ chân lông, làn da bé gái mười ba tuổi vốn dĩ rất căng mịn.
Quan trọng là...
Hình như có trắng lên.
Tuy không phải quá rõ ràng nhưng Tô Vi Vi dám vuốt lương tâm bản thân đảm bảo cô thật sự đã trắng hơn một tí xíu -
"Quả nhiên có tác dụng."
“Ta chính là một thiên tài.'
"Ta tại sao có thể đẹp như vậy."
"Đẹp đến như vậy ta phải làm sao bây giờ -"
"Ta tại sao có thể đẹp đến như vậy."
"Đẹp đến như vậy ta phải làm sao bây giờ -"
Tô Vi Vi vô cùng hài lòng vuốt khuôn mặt nhỏ bóng mịn của bản thân cảm giác cả người đều muốn bay lên.
Đến khi...
Cô thấy được Cố Dung Thời đang đứng dựa người ở cửa.
Không còn mặt mũi gặp người khác.
Tô Vi Vi cảm giác bản thân như bị xé toạc ra rồi.
Vì sao những khoảnh khắc xấu hổ của cô, Cố Dung Thời đều nhìn thấy vậy chứ?
Hình tượng của cô chứt
Tô Vi Vi ôm chiếc gối thỏ nhỏ của mình, nhất thời tay đấm chân đá, lại cảm thấy, vẫn là không có cách nào chữa lành vết thương trong lòng.
Lúc này chỉ có thể...
" Cái bình nhỏ màu nâu của mình đâu rồi!"
Chỉ có làm chính mình đẹp lên!
Chỉ cần đẹp lên, những lời vừa nói lúc nãy là lời nói thật, chính là sự thật.
Cô nói sự thật thì sao chứ.
Cô thành thật, cô kiêu ngạo!
Cái logic này chính là lưu loát như vậy!
Tô Vi Vi tràn ngập động lực, lại một lần nữa vỗ lên mặt nước hoa hồng, sau đó nhỏ thêm vài giọt tinh dầu tổng hợp, đồng thời tiến hành mát xa.
Cảm giác bản thân lại biến thành Tô Vi Vi nét mặt toả sáng kia rồi, mới mở cửa phòng ngủ ra.
Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác...
Phòng khách.
Cố Dung Thời nghe được động tĩnh bên này.
Chú ý tới mà ngửa đầu, Tô Vi Vi ra ngoài giống như một vị nữ vương vậy, trong mắt hiện lên một mảnh ý cười.
Ừm, Tô Vi Vi này quả thực là.
Nếu phải dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là...
Nội tâm cường đại?
Tô Vi Vi:... Thân mẹ nó nội tâm cường đại, cô là một tiểu mỹ nhân yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân đó được không, chứ không phải là cô gái mạnh mẽ gì đói