Chương 88 - Tính Thế Nào Cũng Có Lợi
Chương 88 - Tính Thế Nào Cũng Có LợiChương 88 - Tính Thế Nào Cũng Có Lợi
Vừa nghĩ đến liền hành động, Tô Vi Vi lại chuẩn bị chuồn về phòng để vào không gian nghiên cứu công thức, nhưng mới vừa đứng lên, đã bị Cố Dung Thời gọi lại.
" Sữa nóng bà ngoại Chu đưa cho, uống một chút sẽ giúp ngủ ngon hơn."
Cố Dung Thời đưa ly sữa ấm trong tay cho Tô Vi Vi
Người này, ở nhà họ Tô mà tự nhiên như đang ở nhà mình vậy.
Nhìn Tô Vi Vi ngoan ngoãn uống sữa bò, Cố Dung Thời thấp giọng dò hỏi.
"Vi Vi, em cứ vậy mà từ bỏ việc bán quần áo ở chợ đêm rồi sao?"
Dựa theo tính cách mê tiền kia của Tô Vi Vi, theo lý mà nói sẽ không từ bỏ sớm như vậy đâu.
'Em đúng là không định đi chợ đêm nữa."
Tô Vi Vi gật gật đầu.
"Hiện tại thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, việc kinh doanh của chợ đêm cũng không tốt lắm, ngay cả việc buôn bán của quầy thịt nướng cũng đang giảm dần đều."
Đương nhiên, việc buôn bán của quầy thịt nướng giảm sút một phần là do sau khi thời tiết mát mẻ người đi dạo chợ đêm ít hơn rồi, nguyên nhân càng quan trọng hơn là là đối thủ cạnh tranh cũng nhiều lên, tuy rằng ở trong các quây thịt nướng, việc làm ăn của nhà họ Tô vẫn là tốt nhất, nhưng mà hiện tượng xếp hàng dài như trước kia cũng không còn nữa, mẹ Tô cũng vì chuyện này mà than phiền ở nhà không ít.
Cũng may là Tô Vi Vi đã bắt đầu suy nghĩ đến việc chuyển loại hình kinh doanh này từ sớm.
" Nhưng mà chuyện quan trọng nhất là, bây giờ đã vào học rồi, em chắc chắn không thể tiếp tục lôi kéo anh đi bán quần áo, nếu đã vậy thì không mở còn hơn."
Cố Dung Thời khóe miệng nhếch lên, "Cho nên, là vì suy nghĩ cho tôi nên mới không đi bán quần áo nữa?"
'Xem như vậy đi.'
Tô Vi Vi gật gật đầu.
"Kỳ nghỉ hè đi bày sạp ở vỉa hè chủ yếu là vì muốn nắm bắt xu hướng thời trang hiện tại một chút, không tự mình tham dự vào một chút thì lúc nào cũng quá hời hợt, trải qua gân hai tháng bày bán, kinh nghiệm của em về mặt này cũng đã tích lũy tương đối rồi, cho dù muốn làm kinh doanh quần áo đi nữa, em cũng sẽ không tiếp tục bày sạp đâu.
Cố Dung Thời sửng sốt.
Anh trước giờ chưa từng nghe Tô Vi Vi nói đến chuyện tương tự như vậy.
"Như thế nào? Chẳng lẽ hàng vỉa hè chỉ là bắt đầu?"
Tô Vi Vi cười " Hì hì”.
" Thật ra em đã liên hệ một số nhãn hiệu thời trang, chuẩn bị làm đại lý ở thành phố Hàng của những nhãn hiệu đó, trong khoảng thời gian này lúc nói ba em coi cửa tiệm, cũng là đang bàn chuyện thâm nhập vào thương trường.'
Thời buổi này, ngành sản xuất trang phục vẫn tương đối kiếm tiền.
Tô Vi Vi cũng muốn được phân chia một phần món hời đó.
Nhất là sau khi biết chị gái Tô Mạn Mạn muốn trở thành nhà thiết kế thời trang, Tô Vi Vi càng thêm nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Còn chuyện trực tiếp tự mình tạo ra thương hiệu từ con số không... nghĩ thôi là được rồi.
Thứ nhất là cô không có mối quan hệ, thứ hai là không biết thiết kế, thứ ba không có con đường làm ăn.
Muốn tự nghĩ ra nhãn hiệu, một năm nổi tiếng cả nước, ba năm nổi tiếng cả thế giới...
Mơ đẹp quá.
Cho nên, người không có chuyên môn như cô muốn tham gia vào lĩnh vực thời trang, biện pháp tốt nhất chính là bắt đầu từ đại lý.
Đại lý tốt biết bao nhiêu, một mặt có thể kiếm tiên, mặt khác còn có thể nhân cơ hội tìm hiểu lĩnh vực thời trang, đồng thời làm thông con đường của mình.
Đến lúc đó tiến có thể sáng tạo nhãn hiệu của mình, lùi cũng có thể thông qua mối quan hệ giúp chị gái trực tiếp vào trong xí nghiệp thời trang tốt hơn làm nhà thiết kế.
Dù tính thế nào cũng đều có lợi cả.