Chương 91 - Tiểu Thiên Sứ Bị Hủy Dung
Chương 91 - Tiểu Thiên Sứ Bị Hủy DungChương 91 - Tiểu Thiên Sứ Bị Hủy Dung
Thời điểm Tô Vi Vi cùng Lưu Hồng Mai trở về, trong nhà đang bắt đầu nấu cơm.
Gà ông ngoại Chu mang lên đã được thịt sạch sẽ bỏ vào nồi hầm.
Còn bà ngoại Chu đang làm mấy món chuông chiên linh tinh mà bọn trẻ con thích ăn.
Dùng củ mài, nấm hương, cà rốt làm nhân, lớp vỏ dùng đậu hũ bọc lại, để vào chảo chiên vàng lên là có thể vớt ra ăn.
Mùi thơm ngào ngạt, Tô Vi Vi nhịn không được, còn chưa đến giờ cơm đã lẻn vào bếp ăn vụng.
Món này của bà ngoại Chu, Tô Vi Vị ăn vụng hết nửa bát.
Còn một nửa còn lại...
Cô nhìn sang Cố Dung Thời cũng lén theo sau mình.
Cố Dung Thời vậy mà cũng có loại đam mê ăn uống này sao?
"Anh qua đây, thử món bà em làm xem."
Quả nhiên ăn ngon phải có bạn mới vui.
Cố Dung Thời nhìn một nồi chuông chiên lớn trên bàn ăn, lại nhìn bát nhỏ Tô Vi Vị gắp riêng ra.
Duỗi tay.
"Ơ, trên bàn còn nhiều như vậy, sao anh còn tranh của em?"
Tô Vi Vi vội ôm chặt bát nhỏ.
Thân là một nhan khống chính hiệu, đến đồ ăn cô cũng phải lựa cái đẹp nhất, cho dù món đó là chuông chiên.
Hơn nữa chuông chiên vừa chiên xong sẽ rất nóng, Tô Vi Vi thường lựa kĩ miếng nào đẹp rồi gắp ra đĩa nhỏ, cho nó nhanh nguội một chút để ăn.
"Không được lấy sao?"
Cố ung Thời rụt tay về, vẻ mặt đáng thương.
Tô Vi Ví:...
Sao có cảm giác như cô đang đóng vai ác vậy nè?
"Cũng... không phải không thể, anh muốn lấy thì lấy đi." Ai bảo anh lớn lên đẹp.
Nếu là một kẻ xấu xí...
"Chị, chị, của Huyên Huyên đâu?”
Huyên Huyên nhấc đôi chân ngắn ngủn lắc lư chạy tới.
Cô bé người nhỏ, với không tới bàn, chỉ có thể trông mong ngẩng đầu nhìn Tô Vi Vị, hi vọng có một miếng chuông chiên từ trên trời rơi xuống.
Tô Vi Vị:... Không chol"
Huyên Huyên bẹp bẹp miệng nhỏ.
Cô bé muốn khóc.
Nhưng lại không dám khóc.
Huyên Huyên thật ủy khuất.
"Chị, tiểu Huyên Huyên không đáng yêu sao, thật sự không cho em sao???"
"Không được làm nũng!"
Tô Vi Vi chọc nhẹ vào trán tiểu đậu đinh.
"Nhóc con em còn chưa mọc hết răng, nếu không sợ ăn cái này xong răng nhỏ rụng hết thì chị cho."
Tiểu Huyên Huyên vội che miệng mình lại.
Rụng hết răng sao?
Vậy chẳng phải giống với bà bà trong chuyện cổ tích sao?
Thật đáng sợi
'Không ăn không ăn, Huyên Huyên không ăn nữa.'
Huyên Huyên vội vàng lắc đầu.
Cô bé là tiểu thiên sứ, tiểu thiên sứ không thể không có răng.
"Trẻ nhỏ ngoan sẽ có kẹo, thưởng cho em một quả chuối, ăn hoa quả nhiều sẽ đẹp da"
Tô Vi Vi tùy tiện lấy một trái chuối trên bàn đưa cho em gái, tiểu đậu đinh tức khắc vui vẻ cầm lấy chạy ra ngoài.
Cố - chứng kiến hết thảy - Dung Thời:...
Bỗng nhiên có cảm giác chuông chiên trong tay anh thật trân quý. "Em... còn rất biết dạy trẻ nhỏ."
"Đương nhiên rồi, em cái gì cũng biết hết đó."
"Nếu như em nói vậy..."
Tô Vi Vi cảnh giác nhìn anh,'Sao?”
"Không có gì, tôi muốn nói là, nếu như em nói vậy, vậy biểu thị em tự đánh giá mình rất chuẩn xác."
Tô Vi Vi lập tức giãn mặt ra,'Anh tinh mắt đấy."
Tên nhóc này còn rất biết điều đấy...
"PhanhIl"
'Oa...
Tô Vi Vi và Cố Dung Thời còn trong nhà bếp ăn vụng bỗng nghe được bên ngoài vang lên một loạt thanh âm.
Đi ra nhìn mới biết hóa ra tiểu Huyên Huyên cầm chuối chạy loạn, không cẩn thận đụng vào bao đồ vật ông ngoại Chu mang lên, sau đó bị bí đỏ bên trong rớt ra ngoài đập trúng chân.
Tiểu nha đầu bị đập đến ngây ngốc.
Chờ đến khi cúi đầu nhìn thấy chân nhỏ dần nổi lên mảng đỏ, cơn đau truyền đến mới há mồm to ra khóc.
Tiểu thiên sứ bị thương.
Tiểu thiên sứ đổ máu.
Tiểu thiên sứ bị hủy dung rồi.
Nếu Tô Vi Vi biết trong đầu em gái mình đang nghĩ gì, phỏng chừng sẽ kinh ngạc thốt lên...: Nhóc con 2 tuổi thế mà còn biết cả từ hủy dung cơ đấy!