Trọng Sinh 90: Có Không Gian Trong Tay, Làm Giàu Không Khó (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92 - Dạy Em Gái

Chương 92 - Dạy Em Gái Chương 92 - Dạy Em GáiChương 92 - Dạy Em Gái

Tô Huyên Huyền còn đang khóc.

Tiểu thiên sứ bị hủy dung đang không ngừng rơi lệ.

Động tĩnh bên này khiến cả nhà chú ý tới vội vàng vây lại xem, ông ngoại Chu càng cảm thấy tự trách.

"Đều là do ông ngoại không tốt, tự nhiên lại đem mấy thứ này vào, nếu không cũng không đụng trúng Huyên Huyên.'

Bà ngoại Chu cũng trách bạn già:"Ông nói ông xem, bí đỏ mang lên sao không để gọn một tí, nhìn tiểu Huyên Huyên của chúng ta bị thương rồi."

Tô Huyên Huyên khóc càng to.

Vươn cánh tay nhỏ mập mạp chụp ông ngoại.

"Đều tại ông."

Tô Vi Vi vừa ra thấy một màn như vậy lập tức quát to.

“Tô Huyên Huyên!"

'Oa... Hức.

Tiếng khóc đột nhiên im bặt.

Bởi vì dừng vội, còn có tiếng nấc.

Uỷ ủy khuất khuất nhìn Tô Vi Vi.

Chị hai dữ quá.

Cô bé bị thương như vậy, chị hai còn hung với cô.

Huyên Huyên thật muốn khóc.

Nhưng méo miệng một hồi, cũng không dám phát ra tiếng.

"Tô Huyên Huyên, em thế mà dám đánh ông ngoại?"

Tô Vi Vi cau mày.

Đời trước, Tô Huyên Huyên hút thuốc, uống rượu nhuộm tóc, không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí còn đánh nhau đến mức phải vào tù.

Đời này, con bé mới 2 tuổi, vậy mà đã dám đánh người?

"Là ai ngày thường chăm sóc em, đưa em đi chơi, bắt châu chấu cho em, làm diều thả cho em? Em vừa nãy còn uống canh gà ông ngoại hầm cho, thế mà bây giờ lại ra tay đánh ông?"

Ông ngoại Chu vội vàng khuyên/Vi Vi, Huyên Huyên chỉ cùng ông đùa giỡn, con đừng mắng nó, nó còn nhỏ."

"Ông ngoại, Huyên Huyên mặc dù còn nhỏ, nhưng quan niệm thị phi cũng nên uốn nắn sớm một chút mới ổn, hiện tại không nói cho con bé cái gì sai cái gì đúng, sau này dạy bảo sợ cũng đã muộn, con cũng không có muốn sau này phải đến trại giam tìm em gái.'

Cây nhỏ không uốn lớn không thẳng, Huyên Huyên không dạy lớn phải đi tù.

"Huyên huyên, ông ngoại mang mấy thứ này lên đều là vì chúng ta, em cũng là người được hưởng, đồ vật đặt tốt ở chỗ này, là ai đụng vào?"

Tiểu đậu đinh cũng nhận ra chị gái đang nghiêm túc, động cũng không dám động, mang theo tiếng nức nở nói.

'Là...là em."

"Cho nên, ông ngoại mang đồ lên cho em ăn, em không cảm ơn ông, ngược lại đi làm đổ đồ của ông ngoại, còn trách ông, đánh ông?"

Huyên Huyêr:...

-Em...thật vậy sao?”

Tô Vi Vi gật đầu chắc nịch.

Đúng vậy, em gái, đều là tại em đó.

Huyên Huyên bẹp bẹp miệng.

Hình như thật sự do cô bé không nói đạo lý trước.

Nhưng mà...

Trẻ nhỏ thì có thể chơi xấu mà.

'Oa...chị, chị...nhưng mà...nhưng mà chân Huyền Huyên đau quá.'

Nhóc con vừa khóc lên, người lớn trong nhà lập tức không có nguyên tắc.

"Vi Vi con xem, Huyên Huyên cũng biết sai rồi, vê sau sẽ không như vậy nữa, hay là lân này bỏ qua đi?"

Nhưng lần này Tô Vi Vi còn chưa kịp nói, bà ngoài Chu đã vỗ tay bạn già.

"Ông đừng có xen vào."

Bà nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp kéo ông ngoại Chu vào trong phòng bếp, thuận tiện kéo cả mợ cả đi.

Vi Vi nói không sai, con bé đang dạy em gái nó cái đúng, ông xen vào làm gì.'

Dạy dỗ trẻ nhỏ, sợ nhất là tâm không đủ cứng, dễ mềm lòng.

Trẻ con rất thông minh, nếu để nó biết chỉ cần khóc một chút là được tha, vậy về sau đừng hòng có thể dạy dỗ nó.

Cho nên, bà ngoại Chu trực tiếp lôi mấy người dễ mềm lòng đi.

Quả nhiên bà ngoại chính là định hải thân châm của Tô gia.

Tô Vi Vi âm thâm cho bà ngoại một cái like, quay đầu nhìn em gái mình, nở nụ cười -đại ma vương”

"Huyên Huyên, trẻ con làm sai thì phải bị phạt."

Tiểu đậu đinh Huyên Huyên:...run rẩy ôm chặt chính mình.
Bình Luận (0)
Comment